Trong thời gian chờ việc đúng với chuyên ngành, Kiên nhận làm thợ phụ cho một công ty xây dựng để kiếm thêm thu nhập. Công trường thi công ở xa, buổi trưa không thể về ăn cơm nhà. Công việc nặng nhọc, đồng lương ít ỏi cho nên sáng nào vợ Kiên cũng dậy thật sớm nấu cơm để anh mang đi làm.
Cứ đến giờ nghỉ trưa, Kiên lại thong thả mở cặp lồng cơm vẫn còn âm ấm, tỏa ra mùi thơm phức của thức ăn trước ánh mắt ngưỡng mộ của đồng nghiệp. Ngăn trên cùng của chiếc cặp lồng luôn luôn có 2 chiếc tăm ghim vào miếng giấy nhỏ với dòng chữ nghuệch ngoạc của vợ “Ăn không hết thì chết với tôi!”. "Đeo kính râm đón trời mưa, ăn cơm trưa chờ trời tối" hay "Bữa trưa vui vẻ, mát mẻ!"... Mỗi lần đọc mảnh giấy với lời chúc đáng yêu đó, Kiên lại mỉm cười vui vẻ, thấy mình thật hạnh phúc và chén sạch bữa trưa một cách ngon lành.
Ít lâu sau, Kiên xin được công việc khá tốt trong một công ty kinh doanh thiết bị điện tử. Biết việc dậy sớm chuẩn bị cơm trưa cho chồng đã trở thành thói quen và niềm vui của vợ cho nên dù làm việc ở một công ty lớn nhưng Kiên vẫn giữ thói quen mang cơm đi làm như mọi khi. Đôi lúc, Chủ nhật, vợ Kiên cũng dậy sớm chuẩn bị cơm cho chồng vì quên mất đó là ngày nghỉ.
Đừng bao giờ bỏ đói anh nhé!
Nhờ có năng lực, Kiên nhanh chóng được đề bạt lên những vị trí cao hơn trong công ty, thường xuyên ăn trưa với đối tác ở những nơi sang trọng. Anh vẫn mang theo cặp lồng cơm của vợ đến công ty nhưng hầu như chẳng khi nào động đến. Không muốn làm vợ buồn, trưa nào Kiên cũng đưa cặp lồng cơm cho cô nhân viên vệ sinh của công ty nhờ đổ đi và rửa sạch. Chiều chiều, Kiên vẫn mang cái cặp lồng rỗng không về nhà như thể mình đã ăn hết sạch phần cơm vợ nấu.
Điều kỳ lạ là anh thấy vợ luôn tỏ ra háo hức, vui vẻ mỗi khi anh trở về, trao lại cho cô chiếc cặp lồng đã được cô nhân viên kia đánh rửa sạch bóng. Thấy vậy, anh càng không nỡ bảo vợ không cần chuẩn bị cơm trưa cho mình nữa.
Một ngày trời mưa, trong người không được khỏe nên buổi trưa, Kiên ở lại văn phòng. Đã quá lâu rồi anh mới lại có cơ hội mở nắp chiếc cặp lồng cơm của vợ. Vẫn những món ăn quen thuộc, mùi vị không thay đổi. Nắp trên cùng vẫn có 2 chiếc tăm ghim vào mảnh giấy nhỏ nhưng với một nội dung khác “Anh không yêu em nữa à?”. Kiên vô cùng ngạc nhiên, không hiểu vợ ám chỉ điều gì. Ý nghĩ vợ có người khác, muốn sinh chuyện cãi nhau khiến Kiên cả ngày đứng ngồi không yên, không biết chuyện gì đang xảy ra với gia đình mình.
Thấy chồng hỏi, vợ Kiên ngạc nhiên mang ra chiếc hộp đựng những mảnh giấy nhỏ mà cô nhận được trong chiếc cặp lồng vào mỗi buổi chiều. Anh đọc từng dòng chữ nắn nót trên những mảnh giấy xinh xắn “Vợ nấu dở đến nỗi anh chẳng muốn ăn gì khác ngoài món của em!”, “Đừng bao giờ bỏ đói anh nhé!”, "Thế quái nào mà anh chỉ muốn nhanh đến trưa để được ăn cơm vợ nấu", "Sao anh chỉ thích ăn cơm mà chẳng thích ăn phở gì cả?"... Anh chưa bao giờ biết nói với vợ những lời đáng yêu như thế. Có lẽ cô nhân viên vệ sinh kia chính là tác giả của những thông điệp này. Cô ấy đã nghỉ việc được 2 tuần nay.
Sau đó một tháng, Kiên nhận được thư của chính cô nhân viên đó. Hóa ra chính những bữa trưa mà anh muốn đổ đi đã giúp cô sống qua những ngày khó khăn trong thời gian chờ việc. Giờ đây, khi đã có một công việc mới tốt hơn, cô mới viết thư cảm ơn Kiên về những bữa trưa quý giá. Kiên thầm nghĩ chính mình mới là người phải cảm ơn cô gái đó.
beforeAfter('.before-after');