Anh có biết không?
Chẳng hiểu từ bao giờ và khi nào, yêu anh tôi trở thành một cô gái thích nhõng nhẽo đến lạ. Luôn bắt anh phải làm những cái mà tôi thích: gội đầu, cắt móng, tết tóc,..hay đăng hình tự sướng của hai đứa nhiều lần như thế làm anh phát cáu. Nhưng tôi vui. Tôi hạnh phúc.
Chẳng hiểu từ bao giờ bên tôi, anh không còn những tiếng cười giòn tan như một đứa trẻ nữa. Thay vào đó là những lo âu muộn phiền ngoài xa hội. Anh à, bờ vai em nhỏ bé quá chẳng đủ chỗ cho anh tựa phải không anh?
Chẳng hiểu từ bao giờ nỗi buồn trở thành thói quen. Có phải con gái ai cũng thích buồn vu vơ bởi vì tạo hóa lỡ sinh ra phải yếu có quá nhiều dạng cảm xúc trở nên đa sầu đa cảm, hay đó chỉ là cái cảm giác lo có được, lo mất khi yêu ai đó rất nhiều?
Yêu là một loại cảm xúc vô hình mà biết đâu được. Chuyện tình cảm của tôi không giống như thứ tình cảm muôn màu muôn sắc như người ta được. Nó tựa như là " Định Mệnh " đã an bài sẵn vậy. Anh đến bên tôi bất chợt đẹp như mưa rào mùa hạ ấy vậy mà muốn nhìn thấy cầu vồng sao lại khó đến vậy...
Lau vội dòng nước còn đọng trên khóe mắt, đeo tai nghe, vặn nhạc to, vẫn là bài hát quen thuộc tựa như tâm trạng tôi lúc này " Chưa bao giờ " mắt lim dim và cười nhạt nhẽo:
"Bây giờ em biết vì sao gặp nhau biển xô sóng trào
Ngồi nghe chiều im gió lặng giữa muôn vàn hoa
Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi
Thiên đường xưa khép lại....... từ muôn năm rồi
Trong cơn mưa đêm nhẹ như gió
Trôi qua không gian và nguôi lãng dần
Những điều tôi chưa nói với em
Hôm chia tay cây vừa trút lá
Hôm chia tay ô cửa vẫn sáng đèn
Hát gì lên đi đêm quá yên
Trôi theo cơn mơ bờ sông chói chang
Trôi theo cơn mơ niềm đau rất thật
Có bình yên nào không xót xa
Em nơi đây hay còn đâu đó
cô đơn xa xưa từ giây phút nào........ đến vô cùng"
Lệ Lặng Yên -