Sài Gòn đã bắt đầu có những cơn mưa rồi anh à.
Em đã từng rất thích mưa, đã từng rất mong chờ nó vì cái cảm giác ngồi phía sau lưng người mình yêu khi trời mưa là một điều tuyệt vời. Em cứ như con nít, anh cứ như người lớn, em nói " Đi dưới mưa cho nó lãng mạn" thì anh đáp " Lãng mạn gì à, lạnh muốn chết đây nè, đọc tiểu thuyết cho nhiều vào" rồi em lại " Xì, khô khan lắm vào chắc bỏ quá". Chỉ có nhiêu đó thôi đấy mà lại vui, lại hạnh phúc. Còn bây giờ, thấy mưa em lại sợ, sợ bị ám ảnh, sợ cái cảm giác cô độc ở nơi này, sợ kí ức sẽ ùa về mà em không tài nào chống trả nó được.
Rồi bỗng dưng em lại cảm thấy nhớ da diết khoảng thời gian ở quá khứ, nơi mà có anh – chỉ cần có anh thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Chỉ cần có anh thì em trở nên lười vận động hẳn đi, muốn thèm ăn gì đó thì cứ gọi " Mập ơi", muốn đi đâu đó thì cũng chỉ cần gọi Mập, đụng chuyện gì không vừa ý hay bực tức thì cũng cứ là Mập... đến nỗi anh cứ la em suốt " Sau này đâu phải lúc nào anh cũng bên em đâu, anh còn phải đi làm mà, em cứ vậy, ngày nào không có anh thì sao mà em sống được đây?".
Nhưng hiện thức đã chứng minh là anh sai rồi. Không anh, em vẫn sống ổn đó thôi. Vẫn đi học thường xuyên, vẫn tự lo cho mình những bữa ăn đầy đủ, vẫn ngủ ngon lành, vẫn nói luyên thuyên, cười linh tinh. Mọi người khen em hay, khen em giỏi, nói em bản lĩnh. Nhưng mấy ai thể hiểu được trong em giờ vỡ vụn ra sao, ai hiểu được em đã phải tự dựng nên một cái vỏ bọc để chứng minh cho mọi người thấy và cũng là để tự an ủi chính bản thân mình – không điều gì khiến em có thể gục ngã được.Nhưng anh ơi, em mệt mỏi lắm, em không quen cuộc sống thế này đâu, em ước mình đừng cố mạnh mẽ như thế này nữa, giá như em có thể gục ngã trong một giây phút nào đó thôi để rồi sau đó dũng cảm đứng lên thật sự chứ không phải như thế này.
Em ước gì chỉ mãi là trẻ con,là trẻ con thì sẽ không phải hiểu cái cảm giác cô độc, là trẻ con sẽ được sống với chính con người mình, luôn vui vẻ, luôn tin tưởng và luôn nhìn cuộc sống này ở một sắc màu khác – bình yên hơn. Là trẻ con sẽ được cùng nói, cùng cười, cùng ăn với anh. Là trẻ con cũng sẽ chẳng cần phải suy nghĩ gì nữa cả vì tất cả đã có anh ở đây rồi.Và nếu là trẻ con, em có thể vô tư giữ anh lại, có thể bất chấp tất cả để có được thứ mình muốn mà không cần phải nghĩ ngợi cũng chẳng phải tỏ ra bất cần dù lòng rất cần.
Em đang tự hỏi là mình phải mất bao lâu nữa đây, phải chịu thêm bao đớn đau nữa để mà có thể thoát ra, có thể thật sự buông bỏ đúng như lời em hứa với anh và cả với chính bản thân em. Sẽ là bao lâu để em thôi để tâm đến cuộc sống của anh, bao lâu để không phải suy nghĩ hôm nay anh làm gì, nói chuyện với ai... và bao lâu để biết được " chia tay em rồi, anh có thật sự hạnh phúc không mà sao mãi không quay về?"
Khánh Quỳnh Nguyễn -