Chúng mình tạm biệt nhau thôi. Vốn dĩ đã biết sẽ không có kết quả, vậy mà cứ yêu, cứ quan tâm, cứ đợi chờ đằng đẵng. Đã biết trước rồi mà vẫn cố chấp. Để bây giờ, chúng ta chịu thua những tác động từ bên ngoài. Đã vậy, sự tin tưởng giữa chúng ta còn chưa đủ trưởng thành. Mọi sự tác động ấy khiến mỗi quan hệ này chẳng còn như ngày xưa nữa.
Em cảm thấy có những thứ anh chẳng chịu hiểu, hoặc cố tình không hiểu. Anh cứ luôn để em một mình trong những tháng ngày khó khăn nhất. Em đã cô đơn thế nào, nhớ anh đến điên dại ra sao anh cũng không mảy may để tâm tới. Trong thời gian ấy, em rất muốn gặp anh để vùi đầu vào lòng anh mà nức nở kể cho anh nghe những ngày qua em đã như thế nào, gặp những ai, có những điều gì giấu kín... Nhưng anh không có ở đây, mọi cách liên lạc với anh đều không được. Em đã lo lắng cho anh, sợ anh gặp vài điều không ổn như em mà không có ai để giãi bày.
Em cố chấp đi tìm anh mà không biết mình đang làm một điều ngớ ngẩn: bỏ dở khóa học tiếng Anh mà em mơ ước được học. Lúc ấy trong đầu em chẳng suy nghĩ gì khác ngoài anh. Tìm được anh lại càng chứng minh điều em làm rõ là "dở hơi". Em thấy anh sống rất tốt, đi chơi với mấy bạn nữ rất xinh, "cày game" với đám bạn anh quen biết. Chợt thấy, em thật ngu ngốc. Cuộc sống của anh vẫn diễn ra bình thường cho dù không có em. Vậy em là gì? Có phải em chỉ "tạm bợ" trong cuộc sống của anh?
Nhưng em lại không đủ dũng cảm để hỏi anh. Đó là điều em hối hận nhất.
Từ ngày đó trở đi, em thường bị cô đơn bủa vây mỗi lần đi dạo phố, ngắm nhìn những người có đôi có cặp hạnh phúc khoác tay nhau. Mỗi sáng thức dậy thấy tim mình vỡ nát vì đêm qua mơ thấy đôi ta lúc xưa. Tự hỏi anh còn nhớ em? Còn nhớ những ngày mình nắm tay nói không xa rời? Điều đó cứ luẩn quẩn trong đầu em nhưng lại chẳng thể bật ra ngoài để hỏi anh. Em cô đơn. Rồi buồn. Gắng để mình không rơi nước mắt.
Cũng từ lúc không anh, có nhiều người bước vào cuộc sống của em. Họ cũng trò chuyện, an ủi, ngỏ lời yêu. Đôi lần em nghĩ sẽ ngả đầu vào vai người con trai nào đó không phải anh. Mà cuối cùng lại nhất quyết cự tuyệt. Em vẫn luôn tin rằng mình chưa nói chia tay thì anh vẫn đặt niềm tin nhiều như trước, còn em vẫn sợ niềm tin ấy của anh bị tổn thương. Vậy nên, em đợi anh, đợi một ngày anh quan tâm em.
Một ngày, hai ngày, một tuần, một tháng,... Thời gian cứ như vậy trôi, anh cứ như vậy lìa xa em mãi.
Em vốn định im lặng, như anh nhưng mình đã cùng nhau qua ba mùa tại sao lại không có một lời chia tay cho thẳng thắn? Mặc dù điều ấy khiến em đau thế nào.
Nhưng anh à, đôi khi im lặng cũng là xa nhau mãi mãi rồi.
Tạm biệt người thương, chúng ta hết hi vọng rồi!
Meo Linh -