Cô đơn lâu quá đâm ra con người thường có nhiều thói quen khó tránh khỏi. Chẳng muốn chăm sóc cho bản thân mình, chau chuốt như thuở còn yêu, điệu đà son phấn... và những khái niệm giản đơn được hình thành, chẳng hạn như càng đơn giản càng đáng yêu. Kể cả những lần có người tán tỉnh, cũng phớt lờ cho qua, ngại nghe những câu sến sụa như mọi khi nữa.
Có những ngày tình yêu tìm về trong tiềm thức, thấy người ta yêu đương cũng muốn có anh bạn trai thủ thỉ, tâm tình, nhưng tôi thấy mình lười quá, ngại sánh bước cùng một ai đó, bỗng thấy nhạt nhẽo và vô vị, hình như con virus "lười " xâm nhập vào cơ thể từ lúc nào chả hay.
Tôi lười lắm khi nghĩ đến chuyện yêu đương. Sợ yêu sẽ mệt, sẽ buồn thì làm sao? Chân tôi ngắn lắm nào có đủ kiên nhẫn để theo người không, người đi nhanh quá khiến tôi lại đau lòng như vết thương xưa làm sao? Hạnh phúc thì ít mà khổ đau thì nhiều, tôi đây sao chịu đựng nổi chứ? Tôi không muốn khóc giữa biển người mênh mông như thế này đâu.
Có những ngày vui buồn xen kẽ vào nhau, đôi lúc thảnh thơi, nằm một mình lăn lóc nơi căn phòng rộng lớn. Giá như có người cho tôi mượn đôi bàn tay, có thể ôm tôi vào lòng những ngày mùa đông này thì hạnh phúc biết bao? Kéo tôi ra những dòng suy nghĩ lan man ngay chính lúc này đây, rồi nói với tôi: "Chuyện buồn nào cũng sẽ qua thôi, vì có anh ở đây rồi".
Nhưng tôi cũng lo lắng lắm, vì cuộc đời chẳng bao giờ như ý mình nguyện đâu. Lỡ có anh rồi, mà anh có sẵn sàng sánh bước bên tôi trọn đời không? Hay vui thì ở lại, buồn sẽ lại ra đi, sợ lắm để lại những tổn thương trong nhau nữa thì khổ. Cuộc đời này đâu ai đoán trước được chuyện gì đâu.
Đến bây giờ, tôi vẫn ngại khi trao tim mình cho kẻ lạ, lười lắm khi nghĩ lại những tháng ngày yêu đương xưa...
Thảo Chocopie -