Cơn mưa rào đầu mùa hạ khiến tôi ướt như chuột lột, tôi bước vào quán vội vã, đưa mắt nháo nhác tìm quanh. A, cô gái của tôi đây rồi, vẫn dáng vẻ thanh tao ấy, mái tóc dài buông xõa ngang vai. Cô ngồi bên cửa sổ, tay nâng niu ly trà ấm tỏa khói, mặt cúi đầu buồn rười rượi.
Hoài Lan là một cô gái mù, thật tiếc thay cho số phận của cô ấy, một cô gái mang vẻ đẹp mong manh cổ điển nhưng lại bị khiếm thị. Cũng vì bệnh tật của mình, nên cô sống khá khép kín, ít giao du bên ngoài, cô sống cùng bố mẹ trong một căn biệt thự cổ ở cuối đường X. Thỉnh thoảng, cô cũng ghé đến quán anh trai mình để chơi đàn piano, tiếng đàn của cô gái mù thật sự là có sức cuốn hút kỳ diệu, ai nghe cũng thấy mê. Có lẽ ông trời không triệt đường của ai bao giờ cả, trời lấy của cô đôi mắt khiến cô chịu thiệt thòi, nhưng bù lại phú cho cô tài năng điều khiển những ngón tay mềm lướt trên phím dương cầm làm say đắm lòng người.
Trong số những khách quen của quán có Quân, cũng vì yêu thích tiếng đàn của Hoài Lan mà anh thường xuyên ghé đến quán. Có khi anh đi một mình, có khi anh đi cùng bạn bè, nhưng thường thì anh chỉ đến quán vào những khoảng thời gian có Hoài Lan đánh đàn. Quân vốn cũng là người biết chơi piano từ nhỏ, trong anh cũng có một chút máu nghệ sỹ, nên từ những giây phút đầu tiên được nghe tiếng đàn của Hoài Lan anh đã bị đắm chìm ngay lập tức. Lần đó, Quân nhờ người trong quán gửi đến cho cô một bó hoa lan trắng kèm với một bức thư, với nội dung đại ý là: “anh rất hâm một tiếng đàn của cô, anh muốn mời cô cùng ăn tối”
Hoài Lan đồng ý. Một bữa tối trên chiếc bàn nhỏ được xếp đặt riêng tư trên lầu hai của quán, Hoài Lan đến theo hẹn trước trong lòng cô có chút bối rối, vì cô chưa bao giờ nhận lời đi ăn tối riêng với đàn ông như thế này bao giờ cả. Nhưng trong lòng cô nhen lên một chút tò mò, muốn biết chủ nhân của những cành lan trắng kia là người như thế nào, nên cô đã nhận lời.
Ảnh sưu tầm trên Internet
Trong suốt bữa ăn, họ nói rất nhiều về đàn piano, về nhạc cổ điển, có lẽ vì cùng chung một sở thích nên họ có nhiều chuyện để nói với nhau. Dường như Hoài Lan đã cười nhiều hơn bình thường, xóa bỏ đi những bối rối, cô cảm thấy người này thân quen vô cùng, một cảm giác thân thiết như đã từ lâu lắm rồi. Sau buổi gặp gỡ đầu tiên ấy, họ thường xuyên trao đổi liên lạc với nhau nhiều hơn, và càng ngày họ càng trở nên thân thiết. Bố mẹ và anh trai cô, mọi người xung quanh cô đều cảm nhận thấy một sự thay đổi rất rõ rệt, như một làn gió xuân phơi phới đang thổi tràn vào trái tim cô vậy, Hoài Lan cười nhiều hơn, khuôn mặt lúc nào cũng tươi rói rạng ngời hạnh phúc. Và ngay trong trái tim của cô, cô cũng cảm nhận được một điều thật rõ ràng rằng: Mình đã yêu rồi!!!
Mọi chuyện thật tốt đẹp, và ai cũng mong rằng nó cứ tốt đẹp mãi như thế, Hoài Lan xứng đáng có được hạnh phúc này, tình yêu này thật sự đã giải phóng con người cô, tháo tung chốt cửa khép kin con người cô bao lâu nay.
... Nhưng... cuộc sống lúc nào cũng vẫn có chữ nhưng, hôm đó sau khi chơi đàn xong, Hoài Lan lên tầng hai của quán, tại vị trí bàn quen thuộc có Quân đang ngồi chờ cô ở đấy. Họ cùng nhau ăn và nói chuyện rất vui vẻ. Chợt tiếng la hét rất lớn vang lên, đó là tiếng của một người phụ nữ, cô ấy lao tới cái bàn hất tung mọi thứ:
- Anh Quân, thì ra bao lâu nay anh đi lại với con bé này đúng không? Tôi đã nhiều lần hỏi dò, thì anh chối, giờ thì anh có chối được nữa không?
Hoài Lan co cụm người lại, cô hoảng hốt, quơ tay đứng nép vào góc, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh trai cô nghe thấy tiếng cãi vã đổ vỡ, từ tầng một chạy vội lên, đứng che cho em gái mình:
- Cô là ai, đây là cửa hàng của tôi, cô không được gây loạn ở đây.
- Hay lắm, tôi là ai à, anh Quân anh nói đi tôi là ai?
Nói rồi cô ta nhìn xéo sang Quân
- Tôi xin lỗi đây là vợ tôi
Hai chữ “vợ tôi” vang lên khiến Hoài Lan như té xỉu, cô bấu chặt lấy cánh tay của anh mình, mặt mũi xanh lét tím tái
- Anh Quân, vậy là như thế nào?
Quân không nói gì chỉ lặng yên nhìn Hoài Lan đang lưng tròng nước mắt, người khuỵu xuống như muốn lả đi. Anh toan chạy đến đỡ cô thì bị vợ anh ngăn cản:
- Cô em mù à, đây là chồng chị em nhé! Vợ chồng chị đã có với nhau hai đứa con rồi. Đúng là chán cơm thèm phở, thích tìm của lạ đổi khẩu vị à anh Quân. Giờ vợ anh sáng mắt anh chê, anh lại đi theo đứa mù dở này à. Cô em à, đây là chồng chị, là bố của con chị, giờ thì em biết rồi nhé, liệu mà tránh xa chồng chị ra không thì đừng trách sao chị ác.
Ảnh sưu tầm trên Internet
Sau chuyện ấy, Hoài Lan không đến quán chơi đàn nữa, cô ở trong nhà suốt. Mọi người trong nhà vẫn làm đủ mọi cách để cho cô ra ngoài chơi cho khuây khỏa, nhưng xung quanh cô luôn là khoảng lặng như tờ, u uất. Hoài Lan không cười như trước nữa, cô cũng không nói gì, chỉ giam mình trong phòng riêng cả ngày. Đã rất lâu rồi, cô không gặp được Quân, cô nhớ anh vô cùng, cô nhớ những lúc được cùng nắm tay anh đi dạo, được cùng ngồi đàn với anh, nhớ lắm cảm giác được đưa tay vuốt ve lấy khuôn mặt của anh…nhưng giờ thì…tất cả chỉ là nỗi nhớ…nỗi nhớ òa đi trong nước mắt.
Bất chợt, cô khẽ chạm lên phím đàn, tiếng nhạc réo rắt gieo lên như để xoa dịu nỗi đau đang cồn cào trong tim.