Chuyến xe cuối cùng cũng chấm dứt hành trình của nó. Sài gòn ngoan ngoãn quay về với sự im lặng của thời gian...
Không vì một lí do nào cả, ta bước ra phố với chiếc sơ-mi nhạt màu và trong ba lô chỉ chất toàn nỗi nhớ. Thả bước trên những goạn đường đã cũ, ta chợt thấy thành phố hanh hao...
Tiếng lá rơi khẽ trong man đêm như mang trong mình một niềm tuyệt vọng. Thanh phố bấy lâu cho ta biết bao cơ hội để tìm quên, thấy giọt cà phê rơi xuống cũng mang trong mình một hình ảnh. Đứng giữa cái tĩnh mịch của đèn đường đêm, ta mới thấy thật sự điều gì còn ở lại.
Nhiều lúc ta cần một khoảng không gian lặng yên, chỉ ta với ta. Thu người. Tự ấp ôm cái lạnh lẽo của bản thân để biết rằng ngoài kia còn quá nhiều giông bão...
Nhiều lúc quá chơi vơi, ta thèm một cái nắm tay, một cái nắm tay hờ thôi cũng là quá đủ. Quá đủ cho một cái tôi yêu lòng, lấy ngọn gió làm niềm tin và lấy ngày mai làm điểm tựa.
Ai cũng phải đi qua một đoạn đường mà xung quanh chỉ toàn là những khoảng không trống rỗng. Đó là lúc nhận ra sự mạnh mẽ của bản thân bấy lâu chỉ toàn là hư ảo. Đến chiếc lá về đêm cũng rơi thầm giọt sương mà khóc. Huống chi con người, biết bao nhiêu xúc cảm, chỉ giả vờ mạnh mẽ mà thôi.
Chân vẫn trầm mặc bước đi. Hai tay của chính bản thân mình tự nắm chặt lấy nhau để ngộ nhận rằng còn có chút bình yên vẫn gật đầu ở lại vào những lần trái tim đi hoang như thế....
Thành phố cho ta rất nhiều cuộc gặp gỡ. Kẻ đến, người đi. Ngay cả khi dừng xe vội bên một quán ven đường, cũng có thể thấy bao lượt người lướt ngang qua mặt. Nhiều lúc hỏi lòng, ai sẽ dành cho ta...
"Anh là ai đi qua chốn này. Còn em là ai trong cuộc đời anh đây?"
Có những người ngang qua phố này, để lại trong hoang mang một hình dung khuất lối. Có những người, bản thân chỉ nói thích chứ không dám nói yêu. Vì sợ đó là lần cuối cùng cả hai gặp mặt. Nên im lặng nhìn người ta vui vẻ bên ai đó khác. Có lẽ cái giá phải trả để nhận được một tiếng yêu là quá đắt. Vì thế, bản thân phải đang tâm lừa dối chính mình, rằng sẽ có lúc hai đứa nhìn thấy nhau, hay đúng hơn là ai đó nhìn thấy ta,... dù là trong một chiều mưa bão.
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua đây để hàng cây xác xơ chờ đợi. Ngôi nhà nhỏbấy lâu vẫn thiếu tiếng cười đùa. Bạn đang đợi gì? Một cái gõ cửa và một bó hoa? Một cái ôm cuối ngày chào tạm biệt? Hay là bạn chờ đến mòn mỏi sự trở về của một dáng hình nơi ấy mà bản thân đã quá ư quen thuộc?
Bản thân nhiều khi hỏi mình những câu ngây ngô như thế và y như rằng lúc nào cũng nhận về mình sự hụt hẫng.
Có một nỗi nhớ, đèo theo nỗi mong chờ. Mà... rơi xuống. Rơi lẫn trên tay một người. Chai lì với sự chờ mong. Sài Gòn nhạt nhòa, vô hạn...
Lê Hiếu -