Có những ngày cần suy nghĩ, chán yêu và thèm cô đơn
Thời gian dần trôi, con tim non trẻ giờ đây trờ nên cằng cỗi, lười những chốn đông người, chỉ thích nghe những bản nhạc buồn, ngồi một mình nơi góc quán quen rồi nhăm nhi một tách cafe sữa nóng hổi, thả hồn thả trí ngẫm nghĩ về cuộc đời và một kiếp con người.
Không phải vì tôi cô đơn, cũng không phải tôi ghiền tự kỉ chỉ là đôi khi bản thân cần có những khoảng lặng không muốn để cho bất kì ai biết đến mà thôi.
Nhìn những cô gái cùng trang lứa tay trong tay cùng người yêu sánh đôi, nụ cười luôn nở trên môi các nàng và tôi cũng đã từng như thế, cũng từng thương hết lòng, yêu hết mực và nhớ nhung vô vàn, nhưng yêu bao lần có lần nào tìm được một cái kết trọn vẹn, trái tim chập chững non nớt mới lớn kia được in lên một vết thương hằn, nhưng chưa phải một, là vì tôi tham lam nên hết lần này đến lần khác làm trái tim bé bỏng kia đau, đau đến thét gào...Và giờ đây nhìn người rồi cười, ừ thì chúng ta sẽ phải đi qua rất nhiều người dưng để tìm được người thương đích thực. Tim mệt rồi, không phải mất cảm xúc, chỉ là chờ đúng người đúng lúc rồi yêu, yêu cho đến hết cuộc đời.
Có những người mặt luôn tỉnh như bưng nhưng lòng người thì luôn cơn giông bão, tôi cũng có lúc như vậy, bạn có không? Tại sao cũng cùng trang lứa như tôi mà người ta quá đổi đủ đầy, giày xinh váy đẹp và tiền rủng rỉnh túi. Tại sao cũng cùng trang lứa như tôi nhưng người ta quá đổi bần hàn, cái nghèo cứ đeo đẳng từ thế hệ này đến thế hệ khác chẳng buồn buông ra, và tại sao cũng cùng lứa tuổi như tôi, họ khao khát được sống nhưng trời lại vô tâm một lòng quyết định mang đi. tại sao và tại sao... Ta sinh ra cũng kiếp con người chỉ hơn thua nhau một cuộc đời một số phận , hãy thử hoán đổi cho nhau hoàn cảnh rồi sẽ thấy chẳng ai hơn ai bất cứ điều gì.
Tôi có gì khi tiền tôi dùng là ngưả tay xin từ mẹ và tiêu xài mồ hôi công sức của ba, tôi có gì khi kiến thức tôi có chỉ vừa đủ 1/4 đối với sinh viên năm nhất đại học, khi người đời nghĩ tôi còn quá trẻ, tôi có tất cả trong tay nhưng ai có nào ngờ người trong cuộc hoàn toàn tay trắng.Có chăng thứ tôi có được là một trái tim đầy nhiệt thành, dám nghĩ dám làm dám chấp nhận, dám yêu dám hận và dám nhận đau thương.
Thì ra ta đã đánh đổi quá nhiều thứ cho hai chữ trưởng thành.
Liệu bạn có như tôi, ngày buồn trôi, nhẹ nhàng thôi, một ngày buông lơi, nghiệm đời và chợt nhận ra ta đã lớn
Tăng Minh Hiếu -