Bản thân mỗi lần nhắc đến từ "cũ" đều có chút xót xa, mà để diễn tả cái "chút xót xa" đó ra làm sao thì lại không nói cho tường tận được. Bởi cảm xúc là thứ không dùng ngôn ngữ. Ngôn từ lấp lánh bên ngoài cốt cũng chỉ che đi thứ cảm xúc yếu đuối bên trong, như những người trẻ vừa vào đời phải che đi hai hàng nước mắt mà gắn lên một cụm từ:"Tôi ổn!"
Có những cái cũ nhưng không nỡ bỏ đi.
Có những người cũ nhưng không nỡ lãng quên .
Có những chuyện cũ nhưng không nỡ chôn vùi.
Từng nghe ở đâu đó rằng, người ta hay buồn vì những điều đã cũ. Tình yêu ấy dẫu sao cũng đã lùi lại ở cột mốc thời gian quá khứ trong hằng hà sa số những ki-lô-mét đường đời bạn phải đi trong tương lai.
Phải chăng, dù đã nằm yên ở ngăn kéo ký ức, "những điều đã cũ" thi thoảng vẫn ngoi lên làm xáo trộn những vết thương lòng âm ỉ. Chuyện cũ, mỗi khi được ai đó vô tình nhắc nhớ hay mỗi khi được cố chủ điểm mặt đặt tên, vẫn hay gợi về trong tâm khảm mỗi người một thứ cảm xúc dù là xưa cũ nhưng vẫn mạnh mẽ nguyên sơ hệt lần đầu. Có chút tiếc nuối, có chút hụt hẫng để rồi đau lòng nhận ra tất cả đã ngoan ngoãn lùi về trong hoài niệm.
Trong tất cả những dấu hiệu để nhận biết các thì trong tiếng Anh, tôi có một thói quen khá kỳ lạ, đó là né tránh dùng câu có cấu trúc "used to". Nghĩa tiếng Việt của hai từ đó là "đã từng", nghe sao mà hoang hoải lạ lùng. Mỗi lần gặp "đã từng", trong đầu lại tái hiện câu nói của người cũ:"Ai cũng đã từng yêu và hạnh phúc như thế, cho tới khi ra đi là sự lựa chọn duy nhất của người kia."
Tôi không biết giữa việc trở thành người cũ của một người và để người trở thành một người cũ trong đời ta, cái nào dễ dàng hơn và ít thương tổn hơn. Nhưng tôi biết chắc, cả hai đều chẳng hề dễ chịu. Những điều đã cũ ít nhiều đều có giá trị của riêng nó. Một vài kẻ cô đơn như chúng ta đôi lần muốn vin vào nó và biến nó thành một lưỡi dao vô hình cứa vào tim những cảm xúc vỡ vụn. Ngay cả bản thân tôi cũng không biết đáp án cho câu hỏi đến bao giờ thì thôi tự làm đau mình bằng vết xước của những điều đã cũ?
Buông bỏ là một loại can đảm, tiếc là tôi không may mắn để có được thứ dũng khí đó. Có những người cũ đã xa, sau này khi ta đã an yên bên người mới, cũng chưa chắc tìm lại được nguyên vẹn thứ xúc cảm mà người cũ mang lại. Tôi biết chứ! Song tôi chưa bao giờ nghĩ hạnh phúc là điều đương nhiên, vì như thể nếu tôi dám có suy nghĩ đó, lập tức hạnh phúc sẽ tan biến và bốc hơi như hơi nước mỏng manh giữa đại mạc khô cằn. Tôi vun vén hạnh phúc của mình trong thế giới tôi tạo lập, không chỉ của tình yêu đôi lứa, mà còn là thế giới của đam mê, của nhiệt huyết tuổi trẻ, của tình bạn, của những người thân thuộc mà tôi âu yếm gọi là GIA ĐÌNH. Và mỗi lần vấp ngã là một lần biết đứng dậy, để biết rằng ta vẫn đang sống.
Có những chuyện cũ mang hồi ức tốt đẹp mà mỗi khi nghĩ về người ta chỉ đơn giản là bất giác nở một nụ cười an nhiên vì đã bằng lòng với hạnh phúc hiện tại. Nhưng cũng có những chuyện cũ mang nhiều hơn một nỗi buồn chưa được gọi thành tên, cứ trở đi trở lại như một chứng bệnh di căn, nhấn chìm người ta trong nước mắt để rồi ướt đẫm trong nỗi đau. Tôi không đủ dày dạn để dạy bất cứ ai cách đối mặt với những nỗi đau xưa cũ, chỉ muốn nhắn đôi điều rằng hiện tại mới là thứ đáng để bạn phấn đấu và trân quý. Dẫu sao thì, ta vẫn phải nói cảm ơn đời vì những điều đã cũ. Đúng không, những người trẻ dễ tổn thương của tôi?
Linh Miry -