Ngày bão ập đến là một ngày nắng rực rỡ với em. Ngày em đang tắm mình trong ánh nắng đẹp nhất của riêng em! Bão ập đến bất ngờ, không hề có một dấu hiệu báo trước. Em chới với, ngụp lặn trong cơn bão mà không thể chống chọi, trái ngược hoàn toàn với tính cách mạnh mẽ thường ngày của em.
Điều duy nhất em nghĩ lúc ấy là mất đi điểm tựa rồi thì còn nơi nào em có thể bấu víu vào nữa, chỉ biết thả mình trôi theo mắt bão. Bão dữ quét sạch hết tất cả những gì em có, bỗng dưng em thành kẻ trắng tay, mất tất cả những gì em xây dựng gần như cả tuổi thanh xuân của mình. Em bị quăng quật tơi tả trong cơn bão, càng ngoi ngóp lại càng bị nhấn chìm xuống làn nước lạnh lẽo và sâu thẳm. Nỗi đau đớn về thể xác lẫn tâm hồn chắc chẳng ai kể cả anh có thể cảm nhận được ngoài em.
Rồi bão cũng đi qua, em nằm đó, thương tích đầy mình, rỗng tuếch và vô hồn, thoi thót chút hơi tàn còn lại. Em đã từng tự tin mình đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả những bão tố cuộc đời nhưng giờ đây em biết mình đã phải trả giá cho niềm niềm tin đó. Nỗi đau thất bại ấy hoàn toàn đánh gục một con nhóc luôn kiêu hãnh như em.
Sống sót sau cơn bão, em vẫn phải tiếp tục sống, tự mình chữa vết thương, đứng dậy và làm lại. Dù mỉm cười thật tươi nhưng em biết trong lòng mình là vạn nỗi buồn dai dẳng, dư chấn cơn bão quá lớn làm em vẫn giật mình mỗi khi trời nắng đẹp rực rỡ. Cùng xây dựng lại từ đầu cũng là xây dựng lại niềm tin và can đảm nơi em vì em biết nếu mình buông tay có nghĩa là đầu hàng và niềm kiêu hãnh nơi em không cho phép em làm vậy. Và em biết tổ ấm của em sẽ là nơi trú bão vững chắc nhất sau lần này.
Cùng về nhà anh nhé, chắc chắn... bão sẽ dừng sau cánh cửa!
Thanh Vy -