Anh đã biết chưa nhỉ, em vốn rất rất ích kỷ trong tình cảm!
Em sợ đổ vỡ. Em sợ mình mất mát. Em sợ bản thân em thiệt thòi. Em sợ mình cho đi nhiều mà chẳng thể nhận lại xứng đáng. Của em là của em, và chắc chắn không bao giờ là của người khác!
Anh đã biết chưa nhỉ, em chưa bao giờ ngừng một giây mà không tin tưởng anh!Nhưng em vẫn luôn lo sợ. Vì em vốn chỉ biết đặt niềm tin vào người khác, nhưng lại chẳng có niềm tin nơi bản thân mình. Bất cứ chuyện gì, em chắc chắn sẽ bấu víu vào ai đó, tin tưởng họ, một kiểu sợ chịu trách nhiệm, một kiểu trốn tránh.. Em luôn sợ đó là lỗi của em:(
Một cô gái cực đoan như em, đôi lúc em cũng tự mình khó chấp nhận. Nhưng biết làm thế nào đây anh, em có thể làm tốt mọi việc, đối xử tốt với tất cả, giải quyết mọi vấn đề, trừ khi những điều ấy có dính dáng đến anh. Em trở nên rối rắm. Em ngần ngại. Em lo âu. Em không điều khiển được...
Em biết, rất rõ ràng rằng, anh vẫn luôn yêu em hơn những gì em có thể nghĩ. Nhưng em vẫn luôn lo lắng, một ngày nào đó, nhỡ bản thân em yêu anh nhiều hơn thì sao, em sẽ loay hoay với tình cảm của mình như thế nào? Em sẽ làm gì khi vẫy vùng trong hố sâu này đây?
Ai trong chúng ta rồi cũng sẽ thay đổi anh ạ. Thế giới thay đổi, nơi chúng ta ở thay đổi, phố xá thay đổi, những người xung quanh, những người chúng ta từng gặp đều sẽ thay đổi. Và chính anh hay chính em gì rồi cũng thay đổi. Chúng ta sẽ thế nào, nếu ngay cả tình cảm cũng vậy? Là vì em ích kỷ, nên vẫn hay lo xa, lo bản thân mình một ngày nào đó chịu tổn thương.
Em sợ nhất là hoang mang, không biết đem trách nhiệm đỗ lỗi cho ai... Tình cảm thay đổi, anh không sai, em không sai, vậy em biết tìm ai để trách cứ đây anh?Ừ, dù sao, chẳng ai thiếu ai mà không sống được anh nhỉ? Nhưng sống như thế nào mới là vấn đề đáng nói. Anh vẫn bảo em hay lo xa, yêu nhau đến bao giờ còn yêu được thì cứ yêu, ngại chi ngày mai có gió.. Nhưng con gái mà anh, chẳng ai nhìn tương lai mà không nghi ngại...
Cho em vay chút niềm tin nơi anh đi! Đừng bỏ mặc em loay hoay với hằng hà những câu hỏi nữa.. Em làm sao đây nếu cứ muốn lấy dây trói buộc anh với cuộc đời em mãi như vậy? Em làm sao nới lỏng tình cảm của mình cho anh có không gian thở, không gian vùng vẫy riêng đây? Là em, ích kỷ như thế đấy, cứ thích quấn chặt người khác vào mình trong khi cái kiêu hãnh, ngạo mạn lại chẳng cho phép em chạy theo anh.
Là em, ích kỷ như thế đấy! Nên cứ muốn anh phụ thuộc mình, muốn anh yêu em nhiều hơn một chút nữa. Mỗi khi em nhớ anh, cứ muốn anh phải nhớ em nhiều hơn thế. Đụng chuyện là giận, nhưng anh dỗ thì chỉ thích giận thêm tí nữa, mặc anh năn nỉ, em vụng trộm cười chỉ mình em biết. Mỗi lần vấp ngã, được anh chăm sóc, cứ thích xuýt xoa kêu đau thêm một tí để anh xót. Em không biết nấu ăn, nhưng anh nấu thì cứ thích chê lên chê xuống. Em lười biếng, cứ thích ép anh làm việc nhà giúp em. Anh thích harmonica, anh thổi nghe mê lắm, nhưng cứ thích anh vì em mà học thêm một khóa guitar nữa... Những thứ ấy, chỉ để tự em thỏa mãn rằng anh cần em, anh chiều chuộng em, anh quan tâm em nhất...
Em ích kỷ, đến nỗi muốn anh nhìn em như thể cả thế giới này chỉ chứa mỗi em thôi...
Nguyễn Hồng Thanh -