Khi tôi 20. Tôi cho rằng bản thân đã đủ lớn để làm tất cả những gì mình thích. Nhưng rồi tôi nhận ra, tôi chưa đủ lớn để chịu trách nhiệm cho tất cả những hành động xuẩn ngốc của tuổi trẻ.
Sau ngần ấy những vấp ngã, sau ngần ấy những lần nắm lấy tay ai đó để đứng dậy. Sau ngần ấy những lần núp sau bóng người khác để họ giải quyết hậu quả cho những rắc rối tôi gây ra. Tôi biết rằng bản thân không thể cứ mãi là một đứa trẻ lớn xác như thế nữa.
Rồi cũng có ngày, họ không còn chịu đựng được tất cả những sai lầm ngớ ngẩn mà đôi khi chính tôi còn tự thấy mệt mỏi. Tôi cần phải trưởng thành.
Phải rồi, trưởng thành.
Ở cái quãng giữa nửa vời trước khi ta dứt khoát vượt qua ranh giới để trở thành người lớn, ta mới biết rằng, hóa ra đi cùng với trưởng thành còn là vô số lần vấp ngã khiến cho không chỉ là thể xác mà cả tâm hồn cũng mang theo đầy thương tích. Hóa ra, làm người lớn không đơn giản là được tự do, là làm những gì mình thích như khi còn là một đứa trẻ ta vẫn ao ước trở thành. Hóa ra, làm người lớn vốn chẳng phải việc vui vẻ gì cho cam. Chỉ là cuộc sống buộc ta phải lớn lên.
Mỗi người có một khát vọng riêng cũng như cách chúng ta theo đuổi để biến tất cả từ giấc mơ thành thực tại là khác biệt. Rồi cũng có một ngày, khi đã đạt tới đỉnh cao danh vọng, ta mới lại nuối tiếc quãng thời gian tuổi trẻ đã bỏ lỡ quá nhiều điều mà đáng ra ta phải trân trọng, phải gìn giữ.
Dù là về mặt tình cảm, bạn bè hay gia đình. Tất cả đều quan trọng. Mang chúng lên bàn cân để cân đo đong đếm, để chọn lựa cũng chính là đã tự tước đi cái quyền được hạnh phúc của bản thân khi về già chẳng có ai bên cạnh mà bầu bạn, vỗ về.
Ai rồi cũng cần phải lớn, nhưng lớn theo cách nào cho đúng, lớn theo cách nào để sau này không phải hối hận,... những người trẻ như chúng ta cũng không biết. Chỉ biết rằng, trước khi tất cả những cơ hội hiện hữu quanh đây được gắn cái mác quá khứ, ta phải nắm lấy, phải giữ chặt không buông.
Thế nhưng, đừng chỉ vì quá chú tâm tới mục tiêu đặt ra mà bỏ quên những thứ quan trọng xung quanh mình. Cũng đừng để buồn phiền, lo âu nhốt tuổi xuân của ta trong chiếc hộp cô đơn vô vọng không lối thoát.
Đối mặt với những ngã rẽ, những lựa chọn mang tính quyết định trong cuộc đời. Chỉ mong chúng ta đủ tỉnh táo để đi đúng hướng. Đủ đam mê để giữ gìn lửa nhiệt huyết. Đủ quyết tâm để sau này không phải bật ra hai chữ "Nếu như" và đủ tâm tình để biết rằng ai là người luôn bên cạnh ủng hộ, nâng bước cho ta.
Vì chúng ta hãy còn trẻ, đừng để những cám dỗ làm chúng ta chênh vênh rồi lạc hướng, đừng vì một lần vấp ngã mà từ bỏ. Tất cả những gì chúng ta phải làm là đứng lên, ngẩng cao đầu, mỉm cười và nói với thành công rằng: hãy chờ đấy, tôi nhất định sẽ tới đích.
Nha -