Là con gái, em vẫn mong tìm được một chàng hoàng tử cho riêng mình, vẫn khao khát có một tình yêu mà ai nhìn vào cũng phải ghen tị với em. Nhưng em hiểu rằng, làm gì còn câu chuyện cổ tích giữa thế kỉ 21, em đã yêu thì sẽ phải chấp nhận những đau thương ...
Tình yêu thật kì lạ, em vẫn nghĩ nó giống như một thứ quả gì đó mà khi nhìn vào thì thấy rất đẹp, rất muốn ăn, ban đầu ăn thì thấy thật ngọt ngào, tươi mát, nhưng càng ăn lại càng thấy nhạt rồi cuối cùng là vị đắng, vị chát.
Đúng vậy, tình yêu luôn kết thúc bằng vị đắng, bằng những tổn thương đau đớn mà tại sao em vẫn chẳng muốn buông, vẫn muốn níu giữ ở lại bên mình để rồi vô tình biến nó thành một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim mình làm nó rỉ máu. Cứ thế, cứ thế... nỗi đau từng giây, từng phút giày vò em. cảm xúc thật tệ hại, cảm giác thương nhớ bủa vây khiến em có thể cảm nhận rõ từng nhịp thở cũng đang run rẩy vì đau.
Em vô thức ngẩng mặt lên ngắm nhìn những hạt mưa bay li ti như những bông tuyết, hít hà thật sâu cái hơi lạnh của đất trời và nhớ anh da diết... em bỗng thấy mơ hồ sợ vì thấy mình nhỏ bé quá. Nhỏ bé giữa đất trời... và nhỏ bé trong lòng người. Ngay lúc này đây, em thấy mình yếu đuối biết chừng nào. Nếu có thể, em chỉ ước trong phút giây đó có anh ở đây để em có thể dựa vào vai anh mà vô tư khóc, khóc thật to rồi lại như một đứa con nít mà quên đi tất cả, rồi lại mỉm cười bước về phía trước.
Em đã thật ngốc khi mà cứ luôn ngoảnh lại đi tìm những kí ức, những hoài niệm mang tên anh mà chẳng chịu đối diện với nỗi đau. Em cứ nhút nhát sống trong những kỉ niệm đẹp đẽ để rồi khi hiện thực phũ phàng lên ngôi, em mới nhận ra mình cô đơn biết nhường nào. Nhớ một người đến tê dại mà chỉ biết đứng nhìn từ xa. Cảm giác đó, thật không dễ chịu chút nào...
Tình yêu thật ra không hề đẹp hoàn mĩ như người ta vẫn nghĩ. Trên thế gian này, nếu như có thứ gì đó tồn tại mãi mãi, thì nó tuyệt đối không dành cho tình yêu.
Em luôn tự nhủ rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi nhưng em lại chẳng biết đến khi nào nó mới ổn, đến khi nào nó mới thôi làm em day dứt vì nhớ anh. Em bỗng thấy trái tim mình thật đáng ghét, chẳng chịu nghe theo lời lí trí để rồi tự trao cho người ta cái quyền được làm tổn thương mình.
Sẽ phải rất lâu nữa mới có thể thôi rung động vì anh. Nhưng trong thời gian này, em sẽ học cách yêu bản thân mình một chút, trân trọng bản thân mình một chút, nó đáng thương quá rồi. Em cũng sẽ học cách mỉm cười trước cuộc đời cho dù nụ cười đó còn có chút "giả tạo" bởi sau những lần yếu đuối trước nỗi đau, em nhận ra em cũng thật mạnh mẽ khi vẫn đang một mình vượt qua nó.
Em sẽ làm một cô gái độc lập để tự bảo về lấy trái tim yếu ớt của mình. Em sẽ thôi níu giữ và bình thản chờ tình yêu đích thực của mình xuất hiện. Em sẽ không vội vàng yêu một ai đó chỉ để quên đi anh mà em sẽ sống chậm lại một chút để cảm nhận những điều nhỏ bé nhất, đáng yêu nhất xung quanh em bởi tuổi trẻ là không để dành!
Là con gái, phải sống cho mình một chút nghe không...
Thủy Thủy -