Một chiều ngược nắng, lặng im bước đi bên đời nhau, cả hai đều hiểu nhưng lại chẳng ai nói ra, không đủ nồng nhiệt để gọi là bạn nhưng lại chẳng đủ yêu thương để gọi là người tình của nhau. Chỉ là một thứ tình cảm mà cả hai không muốn thừa nhận, chỉ là đôi khi nhớ nhau, cần đứng bên cạnh nhau, thế thôi. Những cuộc hẹn vội vàng lúc cần, những lời quan tâm không đầu không cuối và cũng chỉ là một mối quan hệ không rõ ràng, không danh phận cũng chẳng hờn ghen. Cứ âm thầm, lãng lẽ, bẵng đi một thời gian thế là xa nhau, chẳng có lý do gì để níu nhau ở lại, bởi có là gì của nhau đâu, cũng chẳng có tư cách gì để cho nhau một lời dẫu kết thúc. Dẫu xa nhau, cũng chẳng thể gọi là người cũ bởi đã từng là của nhau đâu, ký ức cũng chẳng thể gọi thành tên. Dẫu biết lúc bắt đầu đáng thương đến tội nghiệp nhưng lại chẳng thế dứt bỏ.
Lúc quay lưng bước đi, bình thản chấp nhận một lý do náo đó, nhưng đằng sau sự im lặng là những khoảng lặng che dấu nỗi đau. Nhiều khi, dùng cuộc tình này để lấp đầy những khoảng trống, để xóa mờ nỗi đau của cuộc tình trước nhưng lại chẳng đủ chân thành để yêu thương. Quay cuồng trong những cuộc hẹn, rồi vội vàng bước vào cuộc tình mới, yêu người sau bằng những nỗi đau của người trước. Những cuộc vui ngắn ngủi, những nụ cười hờ hững, chẳng đủ để lắng đọng tâm hồn. Chỉ là một sự thay thế để quên đi hình bóng cũ, niềm kiêu hãnh bị tổn thương, thế là cũng bỏ nhau mà đi. Suy cho cùng thì cũng chỉ là sự dối lừa bởi có thật lòng yêu thương nhau đâu, nghĩ về nhau chỉ là một tiếng thở dài, nuối tiếc cho một cuộc tình bồng bột.
Là tiếng thở dài cho một cuộc tình còn nhiều dang dở, tình yêu có quan trọng gì đâu? thế là buông bỏ một cuộc tình. Lời chia tay vừa buông, thế là kết thúc, quay lưng bước đi để che dấu những giọt nước mắt. Đã chẳng đủ can đảm để cùng nhau đi đến cuối của lời ước hẹn thì lý do có còn quan trọng nữa đâu. Lời hẹn ước không thành, nụ cười chợt tắt, niềm vui cũng đã đi xa. Kỷ ức giờ chỉ còn là những mảnh vỡ của thời gian, nhuộm màu u buồn của nắng chiều trên góc phố xưa cũ. Nhưng lại chẳng đành lòng. Vẫn cứ khắc khoải, vẫn cứ nhớ mong, để nỗi đau vẫn cứ âm thầm trở mình khi đêm xuống. Những giọt nước mắt khẽ rơi khi nghĩ về cuộc tình đã qua, những nuối tiếc muộn màng, giá mà....
Rốt cuộc là vẫn không đành lòng buông bỏ, nhưng lại chẳng thể làm khác.
Pipi Tất Màu