Có những lúc ta mong mình bé lại, để xa khỏi những xô bồ, bon chen nơi phố thị, xa khỏi những tính toan cuộc đời.
Có những lúc ta mong mình bé lại, trở về với ta của ngày xưa- một thời ngây ngô, vụn dại. Về với những buổi trưa hè lấm lem bùn đất, đôi chân trần cùng lũ bạn nô đùa trên khắp mọi nẻo đường quê. Về với những trậnđòn của bố mỗi lúc nghịch hư, phá phách, về với những gánh đồ hàng, chuồn chuồn, châu chấu, đuổi bướm, ngắt hoa. Về với những góc phố thân quen luôn tràn ngập tiếng nô đùa.
Có những lúc ta mong mình bé lại, về với ngày xưa ấy chỉ để được thoả thích khóc- cười. Khóc nức nở khi ai đó giành lấy đồ chơi hay đơn giản khi vấp phải một hòn đá, *****ng phải một cây gai, rồi ta lại toét miệng cười khi ai đó cho cái kẹo hay một cái bóng bay- buồn đó rồi vui ngay đó. Với trẻ con mọi thứ đều đơn giản, vui buồn cũng thế.
Có những lúc ta mong mình bé lại chỉ để nghe câu hát à ơi của mẹ, ngọt ngào và tha thiết làm sao. Bé lại để được cha cõng trên lưng mà nhìn bầu trời đầy nắng rồi lũ chim hót trên cành. Bé lại để tíu tít với bà tất cả những chuyện trong ngày, rằng bà ơi hôm nay bạn A tặng kẹo, bạn B kéo tóc, bà ơi... bà ơi...
Có những lúc ta mong mình bé lại,để xa khỏi những xô bồ, bon chen nơi phố thị, xa khỏi những tính toan cuộc đời.Từ khi nào nụ cười ta không còn hồn nhiên, tiếng cười ta không còn trong trẻo thay vào đó là những cái nhếch môi đầy chuyên nghiệp cho vui lòng người mà đôi lúc trong lòng là mây mù phủ kín.
Từ khi nào mà ta chỉ còn có thể khóc mỗi lúc đêm về trong căn phòng trống, quạnh hiu. Người ta gọi đó là quy luật cuộc sống, khi con người ta lớn lên có những thứ sẽ tăng tỷ lệ thuận với tuổi tác còn một số khác sẽ mất dần đi hay ẩn sâu vào đâu đó tận đáy tâm hồn. Người ta cũng gọi đó là trưởng thành, cái cột mốc mà đứa trẻ nào cũng mong chờ cho nhanh đến nhưng đến khi chạm vào thì chỉ mong sao mìnhchưa bao giờ lớn lên...
"Cả một thời thơ ấu mong được lớn
Đâu có biết lớn lên chỉ buồn thêm
Bao nhiêu những êm đềm tan vào đêm
Ôi trái tim vẫn còn yếu mềm..."
Ảnh: Favim
Du phong -