Cô cảm thấy chưa bao giờ bên anh mà bản thân lại đơn độc thế này, giờ thì cô đã hiểu câu nói "có những người đến bên đời ta chỉ để làm cuộc sống trở nên thi vị hơn mà thôi" và anh là một người như thế, người chỉ đi ngang đời cô và dạy cô hiểu rằng tình yêu đâu chỉ là bên nhau, là hạnh phúc mà còn là sẵn sàng buông tay để người kia trở về đúng vị trí của mình.
Cô thật sự không dám tin vào sự thật đau lòng này "Anh đã có vợ! ". Cái tin trời giáng ấy như những vết dao cứa liên hồi vào trái tim bé bỏng của cô, làm loen lở đâu đó những vết máu mà không một thứ thuốc nào trên đời này có thể chữa lành ngay lúc này. Thế là cái tình yêu vốn được cho là trọn vẹn và thuần khiết đó hóa ra lại là một thứ tình cảm sai đạo lý, đưa đẩy cô trở thành kẻ thứ ba – cái tên gọi mà xã hội chẳng bao giờ có thể thông cảm và bênh vực được.
Trong màn nước mắt nhạt nhòa làm mờ hết mọi khung cảnh, bỗng nhiên những kỉ niệm ngày đầu tiên loáng thoáng hiện về, như đùa cợt, như trêu ngươi...
"Anh mời em đi xem phim nhé!"
"Ok, qua rước em nhé!"
"Em cứ ở đó, mọi thứ để anh lo!"
Cô và anh đã "chính thức hẹn hò" như thế đó, cô còn nhớ hôm đó cô đã cười rất nhiều, không hiểu rõ là do bộ phim hài mà anh mời cô xem hay vì cô đang thấy mình hạnh phúc khi anh cứ nắm chặt tay cô suốt như thế trong rạp chiếu phim và những lần hiếm hoi bóng tối phủ kín rạp, anh lén hôn lên má cô thật nhẹ, thật khẽ, khiến cô cảm thấy đê mê đang phủ khắp người mình. Và cô dựa vào vai anh, cũng quên mất bộ phim đó đang diễn ra những gì nữa...
Khi ấy, cô thật sự đã tin vào cái gọi là "tình yêu sét đánh" bởi đây chỉ là lần đầu tiên cô và anh gặp nhau sau bao lần nói chuyện qua facebook, tuy vậy cảm giác mà anh cho cô không hề xa lạ, nó rất thực, thực tới mức cô cảm tưởng như mình đã quen con người này lâu rồi.
Anh giống như những gì cô tưởng tượng: anh là người đàn ông cao to với vẻ ngoài khá ưa nhìn, ở anh hiện lên một bản tính đàn ông khiến cô an tâm rằng có anh, mọi thứ chắc chắn sẽ ổn! Và không cần phải nói, anh là người tinh tế đến mức nhớ cả sở thích của cô dù rằng cô đã nhắc nó cách đây rất lâu rồi, nhớ cả việc cô thích uống gì khi cô tâm sự vào một lần nói chuyện, nhớ cả việc cô thích mùi nước hoa nào nhất...
Và lẽ tất nhiên, cô đã thật sự yêu con người này!
Ngày cô biết tin anh đã có vợ, cô đã vỡ òa thật nhiều trong nước mắt. Lúc đó, anh chỉ ôm cô vào lòng mặc cho cô cố giằng giụa, thậm chí chửi anh thậm tệ, anh không giải thích, không lý do, không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô như thế đến khi cô yên, anh đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, những chiếc cúc áo lần lượt được mở ra và rồi, cô và anh lại hòa vào nhau, như thể chưa từng xảy ra những đau thương, vụn vỡ trước đó. Tận sâu trong hơi thở của nhau, cô cảm nhận được anh cũng đã dành cho cô một tình cảm thật lòng, chỉ có điều cảm xúc là thật nhưng tình cảm lại sai.
"Nếu anh đã có vợ, em có đồng ý làm tình nhân của anh không?"
Cô im lặng...
Ngoài trời, bóng tối dường như vẫn chưa chịu đi để nhường lại thời khắc cho ngày mới. Cô nhìn anh đã ngủ say trong vòng tay của mình, khẽ nhẹ nhàng rút tay ra vì sợ anh thức giấc. Cô cảm thấy chưa bao giờ bên anh mà bản thân lại đơn độc thế này, giờ thì cô đã hiểu câu nói "có những người đến bên đời ta chỉ để làm cuộc sống trở nên thi vị hơn mà thôi" và anh là một người như thế, người chỉ đi ngang đời cô và dạy cô hiểu rằng tình yêu đâu chỉ là bên nhau, là hạnh phúc mà còn là sẵn sàng buông tay để người kia trở về đúng vị trí của mình.
Ngọc Quyên -