Mình yêu nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Quen nhau gần bốn năm, chính thức yêu nhau cũng hơn hai năm. Mà yêu xa hơn một phần hai chặng đường mình đã từng đi qua. Thế nhưng trong khoảng thời gian đó, có bao nhiêu kỉ niệm buồn vui trải qua cùng nhau. Thương nhau từ lúc cả anh và em đều là sinh viên, tình yêu ngày đó nhẹ nhàng, trong trẻo quá. Đến nỗi bây giờ ngồi nghĩ lại còn tự cười một mình. Hóa ra em còn có những kỉ niệm thật đẹp để nhớ, rồi chính cái kỉ niệm đẹp đó cũng khiến chúng mình bao lần nước mắt rơi.
Nhớ ngày đó, đi đâu cũng có nhau. Làm gì cũng nghĩ tới nhau. Vì phòng trọ hai đứa cũng gần nhau, sáng dậy anh luôn là cái đồng hồ báo thức gọi em dậy sớm, đi ăn sáng rồi chở em đi học. Luôn nhắc nhở nhau, là động lực giúp nhau cố gắng học tốt, ra trường với nhiều dự định lớn lao hơn nữa.
Nhớ những ngày rong ruổi khắp nẻo đường với những món ăn vặt lề đường bình dân nhưng hết sức đặc biệt.
Nhớ những ngày hè cùng nhau về biển dạo chơi. Rồi ngồi hóng gió, ngắm từng đợt sóng ập vào bờ rồi tan ra thành những bọt nước,hết đợt này rồi đợt khác - biển chẳng bao giờ hết sóng cả. Có lúc trò chuyện thật rôm rả, cũng có lúc ngồi lặng im nhìn ra biển và khoảng trời rộng với một ánh mắt xa xăm, vô định.
Đôi khi những diều đơn giản như vậy thôi cũng khiến cho con người ta hạnh phúc biết bao nhiêu. Chỉ đơn giản là yêu thôi-chẳng lo nghĩ chuyện tương lai hay quá khứ như thế nào.
Dẫu sao cũng là một mới tình của tuổi trẻ, còn chưa nghĩ nhiều tới chuyện tương lai, chưa có những áp lực của cuộc sống.
Nếu mọi chuyện cứ trôi qua bình yên như thế thì sẽ không có gì là khó khăn. Cho tới lúc anh ra trường, chúng mình yêu xa. Khoảng thời gian này thực sự rất khó khăn cho cả hai. Yêu xa là quãng thời gian cô đơn mà không biết tâm sự cùng ai. Là những lần mỏi mòn chờ đợi một cuộc gọi hay một tin nhắn mà sao thấy khó khăn dến vậy.Mỗi người một việc, thời gian dành cho nhau cũng không nhiều như xưa.
Rồi những cuộc gặp mặt cũng thưa dần, những cuộc gọi hay tin nhắn cũng ít lại. Là những lần cãi vã vì mình không hiểu nhau, không tin tưởng nhau. Chính những lúc này nó lại vô tình làm cho tình cảm rạn nứt. Yêu thương đến mấy rồi cũng muốn buông bỏ. Đã có lúc chúng mình dường như buông xuôi tất cả mà bỏ mặc số phận, tới đâu thì tới. Đã từng buông tay nhau ra, tan rồi hợp chúng mình cứ trong vòng luẩn quẩn này mãi mà không thoát ra được. Mỗi người mang trong mình một cái tôi to đùng, cùng với sự cố chấp. Em vốn dĩ đã trẻ con, bướng bỉnh, cố chấp - Anh ghen tuông, độc đoán,nghi ngờ.
Biết bao nhiêu người yêu xa vẫn hạnh phúc và vẫn chờ đợi nhau đó thôi. Nhưng chúng mình thì chắc là không đủ mạnh mẽ và tin tưởng nhau để cùng nhau đi hết con đường yêu này nữa. Nếu còn yêu thương nhau thật lòng chúng ta cũng có thể đợi nhau- đợi nhau trưởng thành rồi mình lại tiếp tục yêu. Không thì thà chấp nhận buông tay nhau ra, sẽ tốt cho cả anh và em.Chia tay là cách tốt nhất mà anh và em có thể làm bây giờ. Để có một khoảng lặng cho cả hai cùng trưởng thành, suy nghĩ chín chắn hơn trong tình yêu anh nhé!
Em biết mình thật là ích kỉ.Em hiểu những gì em đã làm với anh là hơi quá, em hiểu những gì anh đang chịu đựng từ nơi em, từ những việc em đã làm đôi khi là vô lí. Em hiểu tất cả và trong ngần ấy chuyện em cũng có phần sai. Nhưng mong anh hiểu cho em, không phải tự nhiên mà em đối xử với anh như vậy,cũng không phải hết yêu. Nếu muốn hiểu nhau thì cả hai cùng cố gắng chứ không phải lúc nào cũng một mình em phải thay đổi đâu anh. Em còn trẻ, còn học ra trường bao nhiêu ước mơ dự định em còn muốn được thực hiện. Đủ tin tưởng, đủ mạnh mẽ, khi đó yêu thương lại quay về bên nhau. Chứ đừng như thế mà dày vò khiến cả hai cùng đau khổ.
Hay là đợi trưởng thành rồi mình lại tiếp tục yêu anh nhé!
Hoang Xoan -