Cô và anh đều là những sinh viên tỉnh lẻ lên thành phố học tập rồi ở lại lập nghiệp. Yêu nhau từ khi còn là những sinh viên năm thứ tư đầy hoài bão và ước mơ, tới khi ra trường đi làm, anh thủ thỉ rủ cô về sống thử góp gạo thổi cơm chung cho tiết kiệm chi phí, với lại đằng nào 2 người sau này chẳng lấy nhau, có gì mà còn ngần ngại. Sau khi suy nghĩ, vì yêu anh, cô gật đầu đồng ý.
Cuộc sống cứ thế trôi đi với những nhọc nhằn mưu sinh nơi đô thị phồn hoa, bon chen. Thấm thoắt cô và anh đã sống cùng như như thế được 7 năm. Đó là một khoảng thời gian thực sự đủ dài cho một mối tình. Những lúc 2 người vét sạch mới còn nổi 20 nghìn, những ngày mưa nằm ôm nhau và nghĩ về tương lai tươi sáng, những buổi tối cô ngồi đợi cơm khi anh phải tăng ca… rất rất nhiều những kỉ niệm 2 người đã có với nhau, cả đứa con bị cô nghe lời anh bỏ đi khi chưa kịp ra đời ấy nữa, đã khiến cô luôn coi anh là chồng của mình, cho dù 2 người chưa đăng kí kết hôn, cũng chẳng tổ chức đám cưới để bố cáo với mọi người.
Năm nay, cô 29 tuổi, cái tuổi chẳng còn lí do gì để trì hoãn cho việc kết hôn nữa, nhất là khi 2 người đã yêu nhau ngần ấy năm và sống cùng nhau 7 năm như vợ chồng. Khi cô 25 tuổi, anh nói cô vẫn còn trẻ để làm đám cưới. Lúc cô 27 tuổi, anh nói anh muốn phấn đấu sự nghiệp thêm, ngoài ra thì 2 người sống như hiện tại cũng rất tốt, đám cưới hay gì khác chỉ là hình thức mà thôi. Cô nghĩ cũng phải, chỉ cần trái tim anh luôn thuộc về cô thì đám cưới sớm hay muộn hơn 1 vài năm cũng chẳng phải là điều gì to tát.
Ảnh minh họa
Vì yêu anh, cô đã chấp nhận sống bên anh như vợ chồng nhưng thực ra lại chẳng có danh phận bao năm qua, chấp nhận chờ đợi anh tới bây giờ, thậm chí còn cắn răng bỏ đi đứa con của 2 người chỉ vì anh không muốn có con vội, anh muốn cuộc sống khấm khá hơn để nuôi dạy con với điều kiện tốt nhất. Nhưng giờ cô đã 29 tuổi rồi mà anh vẫn còn lưỡng lự chuyện trăm năm. Cô đã muối mặt gợi ý anh từ khéo léo tới thẳng thắn nhiều lần, dần cảm thấy chán nản. Giữa lúc tâm trạng đang chán chường và bế tắc như thế thì cô biết tin anh có người mới, là một cô nàng trẻ trung, xinh đẹp, người thành phố, nghe nói gia thế cũng khá giả.
Lồng ngực như bị ai giáng một cú nặng ngàn cân, cô cảm tưởng mình không thể thở nổi nữa. Mãi mới cất lời hỏi được anh thì ai ngờ anh im lặng gật đầu thừa nhận. Anh chưa nói chia tay với cô nhưng trong lòng cô đã có dự cảm rất xấu cho tình yêu của mình và anh. Cô ôm chặt anh khóc cạn nước mắt. Nỗi đau tinh thần quá lớn, cô ngất lịm đi, phải vào viện cấp cứu. Hai ngày cô nằm viện, anh luôn túc trực bên cô. Nhưng nhìn vào ánh mắt trốn tránh cộng với sự im lặng của anh, cô biết, mọi sự thế là hết rồi. Y như rằng, ngày cô ra viện, anh đã nói lời chia tay, lí do: “Anh đã yêu cô ấy mất rồi!”. Có thể, anh yêu con người cô ấy, tuổi trẻ và vẻ đẹp của cô ấy, thêm vào đó là cả gia thế của cô ấy - những thứ mà cả đời này cô cũng chẳng thể cho anh nổi.
Uất ức vì bị bỏ một cách phũ phàng, nghẹn đắng vì tình yêu bao năm của mình bỗng chốc tan vỡ trong tay một cô nàng anh mới quen chẳng bao lâu, cô đã chỉ thẳng mặt anh nhục mạ không thương tiếc bằng những lời lẽ nặng nề nhất. Không phải ư, 7 năm qua cô có tiếc anh điều gì, trao cho anh tất cả trái tim và thân xác, coi anh như máu thịt của mình, quãng thời gian tuổi xuân đẹp nhất của đời người con gái cũng dâng tặng anh, vậy mà giờ anh lại đem lòng yêu người khác, rồi chỉ bằng 1 câu nói chia tay là muốn vứt bỏ tất cả.
Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
Có lẽ anh bị động chạm tự ái khi cô lên án, chỉ trích, nhưng anh vẫn điềm đạm “khai sáng” cho cô: “Anh cho rằng, em đã suy nghĩ hơi lệch lạc vấn đề rồi. Yêu và chia tay vì 1 lí do nào đó là chuyện hết sức bình thường. Vì thế, khi anh hết yêu em và yêu người khác, cũng chẳng phải là vấn đề đạo đức, đó là quyền tự do về mặt tình cảm thôi em ạ. Những thứ tốt đẹp em đã dành cho anh, anh cho rằng tất cả đều là tự nguyện, anh đâu có kề dao vào cổ em ép em làm. Anh cũng đã trao cho em tình yêu chân thành, đối xử tốt với em, bao năm bên nhau anh không có người khác, về kinh tế chúng ta cũng rất độc lập, giờ hết yêu anh đã thẳng thắn nói cho em biết, không nhì nhằng để làm khổ em thêm. Thiết nghĩ, anh không làm điều gì hổ thẹn với lương tâm mình. Còn chuyện đứa con, anh rất tiếc…”.
Nghe những lời anh nói, cô đờ đẫn cả người, chỉ biết thốt lên câu hỏi duy nhất: “Chúng ta đã sống thử với nhau 7 năm đấy, anh biết không?”. Trái ngược với sự đau đớn từ trong xương tủy của cô, anh lại cười nhạt: “Sống thử 7 năm thì sao hả em? Chúng ta chăm sóc cho nhau, ‘lên giường’ với nhau, anh nghĩ đó là những thứ mà một cặp đôi không sống thử cũng làm, vậy thì em quan trọng hóa chuyện sống thử làm gì? Chưa nói tới chuyện, tất cả đều là em tự nguyện”. Đến lúc này thì cô không thể nói gì được nữa rồi. Những điều anh nói, cô chẳng thể bắt bẻ được gì. Trách anh ư? Không, có lẽ cô nên trách bản thân mình. Như anh nói đấy, đều là cô tự nguyện cả, tự nguyện dấn thân quá sâu vào mối tình này, để giờ đây trở ra, cô mang trên mình chằng chịt vết thương thế này…
Có thể bạn quan tâm: