Không thể phủ nhận rằng, quá khứ là một phần tất yếu của cuộc sống. Dù là buồn hay vui, đau khổ hay hạnh phúc thì đó là gì mà bản thân ta đã trải qua, cảm nhận. Chính bởi cái ranh giới giữa vui và buồn, giữa hạnh phúc và khổ đâu ấy mà người ta chẳng thể nào quên hay mang một nỗi niềm không bao giờ xóa nhòa đi được.
Ở quá khứ có quá nhiều thứ. Có một tình yêu từng đẹp đẽ và có thể tan vỡ trong đớn đau tuyệt vọng. Ở đó có một người đã từng làm ta hạnh phúc, từng khiến ta bất chấp cuộc sống và mọi thứ để yêu. Và quá khứ chứa đựng quá nhiều những ký ức chẳng thể nào trở lại. Ở đó có cả tình yêu, hạnh phúc và cũng đầy rẫy những đau thương, nước mắt, tổn thương. Ai đủ dũng cảm để buông bỏ?
Hãy quên quá khứ để sống hạnh phúc hơn
Có người giữ khư khư quá khứ như một kỷ niệm đẹp, để níu giữ những ngọt ngào mà tương lai chẳng thể có được. Họ xem quá khứ là niềm vui, là niềm hạnh phúc để bước tiếp ở tương lai. Dù rằng, cái mơ ước để quá khứ diễn ra một lần nữa thật hão huyền và phù phiếm. Người ta không đành quên nên cứ thế nhớ.
Có người thì chẳng thể quên được quá khứ bởi muốn nhắc nhở bản thân mình về nỗi đau, về sự phản bội. Họ sợ quên đi rồi thì sẽ quên sạch sẽ mất những gì đã khiến họ tổn thương. Nhưng mấy ai hiểu được rằng, chính điều ấy đã vô hình khiến họ đau đớn và chẳng thể bước tiếp chặng đường vốn hạnh phúc của mình.
Sự thật rằng, nếu không có quá khứ thì ta chẳng thể đặt chân đến hiện và tại và bước tiếp những tháng ngày ở tương lai. Chỉ có điều là tại sao ta cứ phải cố chấp nắm lấy quá khứ, một quá khứ buồn của một chuyện tình đã chấm dứt mãi mãi. Tại sao không nhẹ nhàng mỉm cười và buông bỏ mọi thứ đã qua và quên nó đi? Tại sao không cho mình một cơ hội để bước đến tương lai chẳng còn khổ đau, tổn thương và nắm lấy hạnh phúc thật sự mà mình đáng ra sẽ nhận được? Tại sao cứ tự khiến mình phải tội nghiệp, đáng thương khi nhốt mình trong cái quá khứ u mê, tăm tối.
Hãy giữ quá khứ đủ để ta biết cảm ơn và trưởng thành hơn sau những gì đã qua chứ đừng để nó chi phối và tiêu khiển mình trong cái vòng luẩn quẩn không có lối thoát ấy.
Mỗi chuyện tình đi qua, cái giá trị lớn nhất để lại cho ta có lẽ là những bài học để lớn lên. Không có ai đi qua tổn thương mà không có thêm cho mình mạnh mẽ và bản lĩnh. Vấp ngã để rồi đứng dậy. Nhớ lấy điều đó, chứ đừng giữ khư khư quá khứ để rồi chẳng làm được gì hơn.
Chân Ngắn -