Chuyện của cô là những tháng ngày buồn, bởi vì yêu mà cô đã trót dại, cũng bởi vì yêu mà cô đã quá tin vào gã đàn ông sở khanh, lừa đảo đó. Nếu như không vội vàng thì có lẽ giờ đây cô không phải chịu trách nhiệm vì những gì mình đã gây ra.
Giá như cô có thể vặn ngược kim đồng hồ, cho thời gian chậm lại để không vướng vào sai lầm như ngày hôm nay. Chỉ vì yêu mà cô nghe lời anh ta nói ngon ngọt, đi quá giới hạn của tình yêu, cứ nghĩ là anh ta sẽ cưới mình mà cô đã trao thân cho anh. Không biết bao nhiêu lần, cô từ chối nói với anh rằng tất cả nên để cho ngày cưới nhưng anh không chịu và quay sang giận hờn cô, nói đủ điều để năn nỉ, để cô chấp nhận và làm chuyện đó với anh. Nhưng cô không thể ngờ đằng sau những gì anh nói là sự giả dối, lừa gạt mà tất cả đã được anh ta sắp đặt.
Có ai đó nói rằng: "Con gái khi yêu thường hay mềm yếu, động lòng trước người mình yêu mà nhất là được nghe những lời mật ngọt thì cô gái nào cũng thích, bản thân cô cũng vậy, nghe anh ta nói cô bồi hồi, xúc động chợt cô nghĩ rằng trước sau gì anh ta cũng sẽ cưới mình nên cô bỏ qua tất cả về trinh tiết, không ngần ngại trao thân cho anh. Chính vì quá vội vàng mà cô đi hết sai lầm này đến sai lầm khác.
Cô không thể ngờ rằng chỉ một phút bồng bột mà anh ta đã để lại hậu quả cho cô gánh chịu một mình. Khi cô biết tin mình có thai, cô đã vui mừng biết bao nhưng thật không thể tin được rằng anh ta đã từ bỏ cô, bỏ đứa bé mà không nói với cô một lời. Đứa bé trong bụng cô thì ngày một lớn, cô cũng không thể che giấu sự thật này mãi được, cô không dám đi khám thai, cô sợ phải nghe những lời đồn của thiên hạ. Cô sợ tất cả. Trong lúc tuyệt vọng, cô đã nghĩ đến cái chết. Cô không muốn đứa bé sinh ra trong hoàn cảnh như bây giờ, sẽ thiệt thòi rất nhiều.
Nhật ký ngày 10.12.2014.
Có lẽ từ lúc có thai, đây là lần đầu tiên cô đi khám, cô không biết nên vui hay nên buồn nữa, thai được 22 tuần, là một bé trai. Lúc đó tại phòng khám, cô đã xin bác sĩ bỏ đứa bé đi, dù cô biết làm vậy là có lỗi và sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến chuyện sinh con sau này. Hơn ai hết, tôi biết cô cũng không muốn từ bỏ giọt máu của mình. Đứa bé không có lỗi, nếu có lỗi là ở người đàn ông bội bạc kia đã tự bỏ giọt máu của chính mình. Bác sĩ đã khuyên cô không được nạo thai vì thai đã lớn rất nguy hiểm, cô nên giữ đứa bé. Suốt mấy ngày hôm đó, ngày nào cô cũng khóc, vào bệnh viện nhìn thấy những đứa trẻ sơ sinh và đứa bé trong bụng mình, cô thấy thương con mình biết bao, không muốn nghĩ đến kẻ đã bỏ rơi con mình nhưng không hiểu tại sao nước mắt cô lại rơi, cô muốn loại người đó phải bị trừng phạt, cho dù anh ta và gia đình có đến xin cô tha thứ và nhận đứa bé thì sẽ không bao giờ cô tha thứ cho loại đàn ông vô trách nhiệm, người đã làm tổn thương cô.
Ngày 12.12.2014.
Ngày cô nhập viện quyết định nạo thai, cô cũng suy nghĩ nhiều lắm. Thực sự đã có lúc cô nghĩ đến việc giữ đứa bé lại nhưng nghĩ đến những lời đàm tiếu của xã hội thì cô lại không thể. Cô thương đứa bé bao nhiêu thì cô hận người đàn ông đã làm hại cuộc đời cô bấy nhiêu, biết cô có thai, anh ta đã rũ bỏ trách nhiệm, thậm chí gia đình anh ta đã xúc phạm cô, nói cô là "hư hỏng và ăn vạ". Gia đình anh ta đâu có hiểu vì yêu anh ta mà cô mới như vậy, cô không phải hư hỏng, không ăn vạ nhưng cô nói ra thì gia đình anh ta có ai tin cô không? Gia đình anh ta đã từ chối không nhận đứa bé.
2. Nỗi đau.
Những ngày trong bệnh viện, có nhiều người đã hỏi cô "tại sao cô để thai to như vậy mới phá", có người đã nói cô ác và cũng có người hỏi cô "sao không giữ lại để đẻ". Thực sự cô không biết phải trả lời ra sao nữa, cô cũng rất muốn giữ đứa bé, cô thương đứa bé cô đau lắm chứ. Cô muốn cho con một gia đình có đầy đủ cha và mẹ và tình yêu của mọi người chứ không phải chịu sự đau khổ cũng như bị gia đình bên nội bỏ rơi như vậy.Cô không hiểu tại sao họ lại đối xử với cháu mình như vậy nữa. Thật là nhẫn tâm. Cô chỉ ước rằng giá như xã hội không có định kiến, sự kỳ thị với những bà mẹ đơn thân thì cô sẽ giữ đứa bé lại để nuôi cho dù vất vả và sẽ thiệt thòi cho cả cô và đứa bé thì cô vẫn sẽ làm. Bỏ đi giọt máu của chính mình cô thấy có lỗi và xót xa quá. Nếu giữ lại thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai của cô, và có người đàn ông nào chấp nhận quá khứ của cô, quý đứa bé như con ruột của chính mình không, chưa nói gì đến gia đình anh ta. Nghĩ đi nghĩ lại, cô không còn cách nào khác điều kiện và hoàn cảnh không cho phép cô giữ đứa bé. Thậm chí khi đi siêu âm, cô không dám nhìn vào hình ảnh cô đau lắm. Cô thấy dằn vặt chưa bao giờ cô thấy đau như vậy, nỗi đau về thể xác và nỗi đau tinh thần. Nhưng hơn tất cả, nỗi đau tinh thần đang dày vò cô mỗi ngày, có lẽ cô chưa bao giờ khóc nhiều như vậy, ngay cả khi nằm trong bệnh viện. Suốt cả đêm cô đau nhiều lắm nhưng cô không dám nói với ai, cố gắng chịu đựng, cô không khóc nhưng nước mắt vẫn rơi. Cô biết trách ai bây giờ, cô thấy giận chính bản thân mình, cô hận gã đàn ông sở khanh đã làm hại cuộc đời cô, hận gia đình đó đã xúc phạm cô và nhất là không nhận đứa bé.
Lần đầu tiên, khi nằm trên bàn mổ, những giọt nước mắt của cô đã trào ra, cô đau lắm. Khi các bác sĩ làm cho cô xong, là một bé trai, cô đã không dám nhìn, chỉ thấy trong tim đau, lại một lần nữa cô khóc. Bác sĩ nói sẽ cho bé vào nhà thờ, cô thấy dằn vặt, không lúc nào cô không nghĩ đứa bé. Có lúc tuyệt vọng cô đã nghĩ đến việc uống thuốc ngủ để tìm đến cái chết cho nhẹ lòng.
3. Con yêu! Mẹ xin lỗi con.Gửi con yêu của mẹ.
Khi mẹ viết những dòng chữ này cho con cũng là lúc mẹ nghĩ đến cái chết nhiều nhất, mẹ thấy có lỗi với con.
Hôm nay, lần đầu tiên mẹ đi khám thai, nhìn xung quanh những người phụ nữ khác có chồng đứa đi, mẹ đã thấy rất chạnh lòng. Khi biết kết quả siêu âm con là con trai, mẹ không biết nên vui hay buồn nữa con ah. Mẹ vui vì đó là tất cả tình yêu của mẹ dành cho con, mẹ mong chờ từng ngày từng ngày con ra đời nhưng mẹ buồn vì gia đình bên đó bỏ rơi con không nhận con.
Con trai yêu của mẹ!
Trước đây, khi chưa mang thai con, mẹ đã nghĩ đến rất nhiều tên hay để đặt cho con, nghĩ vậy thôi mẹ đã thấy hạnh phúc nhiều lắm. Thế nhưng khi biết tin mẹ có thai, ông ta đã bỏ rơi mẹ con mình con ạ. Ngay từ khi con vẫn ở trong bụng mẹ, chỉ là những giọt máu ông ta đã từ bỏ con, không có trách nhiệm với con rồi. Mẹ đau lắm con ơi.
Con yêu!
Những ngày tháng đó mẹ buồn và đau nhiều lắm. Mẹ thương con và mẹ có lỗi với con thật nhiều. Khi biết con là con trai, mẹ không biết nên vui hay buồn nữa. Mẹ vui vì con là tình yêu của mẹ, mẹ đã mong chờ từng ngày con ra đời. Ngày ngày qua đi, con đang lớn dần trong bụng mẹ, mẹ cảm nhận được niềm hạnh phúc đó con trai à. Nhưng mẹ buồn vì người đàn ông con sẽ gọi là bố đã bỏ rơi con khi con vẫn chưa thành người mới chỉ là giọt máu còn đang trong bụng mẹ, mẹ thương con nhiều lắm. Mẹ rất muốn cho con một gia đình hạnh phúc, có đầy đủ cả cha mẹ cho con sống trong tình yêu thương nhưng gia đình họ đã không chấp nhận con, mẹ thương và yêu con nhiều lắm mẹ hận người đàn ông đã bỏ rơi con.
Mẹ xin lỗi vì đã không cho con có một gia đình hạnh phúc như bao đứa trẻ khác, mẹ có lỗi với con, mẹ yêu con, mẹ giận chính bản thân mình. Khi hình hài của con đang trong bụng mẹ, mẹ vui nhiều lắm mẹ nghĩ đến khi con biết nói, con sẽ bi bô gọi "mẹ ơi" với mẹ không còn gì hạnh phúc hơn con yêu à.
Thế rồi, cuộc sống không cho mẹ tất cả. Mẹ không thể lo được cho con, không đem đến cho con một gia đình đúng nghĩa. Mẹ không thể giữ được con mẹ đã sai mẹ có lỗi với con nhiều lắm. Xã hội vẫn có định kiến với những người phụ nữ đơn thân không chồng mà chửa, đến khi con đi học mọi người sẽ gọi con là "đứa con hoang", hay " không có cha". Nghĩ đến đấy thôi, lòng mẹ đau lắm con à. Mẹ không thể bỏ được dư luận của xã hội để có thể giữ con bên mẹ cũng như không chấp nhận việc người khác nói con là con hoang. Mẹ đã có lỗi với con rất nhiều, mẹ không cho con được làm người. Mẹ mong con hãy hiểu cho mẹ, nếu có kiếp sau mẹ vẫn hy vọng được gặp con, chăm sóc cho con để con luôn bên mẹ, với mẹ con là tất cả tình yêu, là động lực để mẹ tiếp tục vững bước. Mẹ yêu con, yêu con rất nhiều, tha lỗi cho mẹ con yêu nhé.
4. Ám ảnhTừ lúc ở bệnh viện về, không lúc nào cô không nghĩ đến đứa bé, ngay cả khi đêm đến là những giọt nước mắt cô lại rơi. Có những lúc trong giấc ngủ, cô cũng nghĩ đến đứa bé, cô thấy dằn vặt, ám ảnh thật nhiều. Mỗi khi nhìn thấy trẻ con cô nghĩ đến đứa bé và những giọt nước mắt cô lại rơi. Ngay cả trong giấc mơ cô cũng nghĩ đến đứa bé, cô thấy dằn vặt, ám ảnh thật nhiều. Mỗi khi nhìn thấy trẻ con là cô lại nghĩ đến đứa bé mỗi lần như vậy những giọt nước mắt cô lại rơi. Chưa bao giờ cô thấy mình đau nhiều như vậy, cô sợ tất cả, cô biết việc mình làm là sai và đứa trẻ sẽ trách cô nhưng sự thật cô không muốn như vậy, cũng chỉ vì hoàn cảnh mà cô mới phải bỏ đi giọt máu của chính mình. Nếu có oán thì chính người đàn ông đã bỏ rơi mẹ con cô mới là đáng trách. Suốt cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta cho dù anh ta có van xin cô tha thứ đi nữa thì cô cũng không thể vì chính anh ta và gia đình anh ta đã từ bỏ đứa bé, xúc phạm cô. Một người đàn ông vô trách nhiệm như vậy không xứng đáng là chồng cô và là bố của con cô.
Sau tất cả những gì đã xảy ra, những vấp ngã trong tình cảm dường như cô mất niềm tin vào đàn ông, cô không dám yêu ai cho dù có những người đàn ông tốt với cô quan tâm nhưng cô sợ những gì vừa xảy ra. Cô không dám yêu ai, cuộc sống của cô trở nên tĩnh lặng, lúc nào cũng chỉ là những giọt nước mắt và những nỗi buồn, chưa bao giờ cô được hưởng hạnh phúc một cách trọn vẹn như bao cô gái khác. Nhiều lúc cô đơn, cô rất muốn có ai đó làm chỗ dựa cho cô nhưng nhớ đến những gì vừa xảy ra là cô không thể tiếp tục yêu được nữa. Cuộc sống cho cô được những gì mà lại lấy đi của cô quá nhiều đến vậy.
Hàng ngày, cô chỉ biết thắp hương mong cho đứa bé bỏ qua và phù hộ cho cô. Ngày mùng 1 và rằm hàng tháng cô tìm đến cửa chùa cho lòng thanh thản. Cô không biết rằng nếu sau này có người đàn ông tốt đến với cô thì liệu anh ấy và gia đình sẽ thế nào khi biết về quá khứ không tốt đẹp gì của cô. Chưa kể đến việc nếu cô không có khả năng sinh con thì gia đình đó có bắt anh ấy bỏ cô để lấy người phụ nữ khác không? Nghĩ đến đây thôi là cô đã thấy sợ rồi, không khóc nhưng những giọt nước mắt cô tuôn trào, cô thấy khóe mắt mình cay cay. Ngay lúc này đây, cô muốn đi đến một nơi thật xa, đến một nơi không ai biết cô để cô làm lại cuộc sống, xóa sạch quá khứ – một quá khứ buồn với những giọt nước mắt và những nỗi đau. Cô luôn bị ám ảnh bởi hình ảnh của đứa bé, thật tội nghiệp cho con – một sinh linh bé nhỏ lẽ ra với mẹ là tình yêu và niềm hạnh phúc thế nhưng đó lại là nỗi đau mà cô luôn thấy mình có lỗi, cô tự trách bản thân mình, dằn vặt nhiều khi buồn cô cũng nghĩ đến cái chết. Cô đã quá đau khổ, lúc nào cũng chỉ là những giọt nước mắt. Cô biết phải làm gì để có thể xua tan đi nỗi đau, sự dằn vặt để có thể tiếp tục cuộc sống đây. Nhớ lại những tháng ngày đã qua, cô thấy mình sai lầm nhiều quá, giá như cô có thể vặn ngược lại kim đồng hồ, quay ngược thời gian về mấy tháng trước để cô làm lại thì cô sẽ không để mọi chuyện xảy ra như bây giờ.
5. Chuyện tình buồnCô đã từng yêu – đó là khoảng thời gian cô không biết nên vui hay buồn nữa. Như bao cô gái khác, có người yêu là niềm hạnh phúc vậy đối với cô những ngày vui thật ngắn. Có lẽ vì cô quá vội vàng, quá tin và quá yêu để rồi cô đi từ sai lầm này đến sai lầm khác.
Một mối tình đã lấy đi không biết bao nhiêu giọt nước mắt của cô, bởi vì quá yêu mà cô đã yêu nhầm người. Anh ta không yêu cô như cô đã từng yêu anh ta, sự thật là anh ta chỉ muốn cô đáp ứng và làm thỏa mãn nhu cầu về dục vọng của anh ta thôi. Chưa bao giờ anh ta để ý xem cô đang nghĩ gì, cô buồn hay vui anh ta cũng mặc kệ ngay cả khi cô ốm anh ta cũng không một lời hỏi thăm, nếu đã thực sự yêu nhau cho dù ở xa đến mấy thì anh ta cũng sẽ bỏ qua tất cả để đến với cô và chăm sóc cho cô. Thế nhưng con người đó chỉ yêu thể xác cô chứ không yêu gì cô.
Cô nhớ lại những tháng ngày yêu anh ta. Thời gian mới quen sao anh ta tốt với cô đến vậy. Ngày nào cũng gọi điện, quan tâm cô như những cặp tình nhân khác. Đối với cô những ngày tháng đó tuy ngắn ngủi nhưng cô thấy thật hạnh phúc. Anh ta chiều cô, biết cô thích hoa lan, anh ta mua hoa lan cho cô. Những đêm cô mất ngủ, anh ta mang hạt sen cho cô, tối nào anh ta cũng đợi cô đi làm về rồi cùng đi uống nước. Dần dần không biết từ khi nào cô có cảm tình với anh ta, cũng rung động, cũng nhớ nhung cho đến một ngày kia trái tim cô mách bảo là cô đã yêu anh ta. Anh ta đã vẽ lên cho cô một bức tranh tương lai với gam màu hồng, anh ta nói sẽ đưa cô về giới thiệu với gia đình, sẽ cưới cô. Có lẽ khi nghe vậy cô gái nào cũng hạnh phúc, bản thân cô cũng vậy thôi. Cô đã mơ về ngôi nhà nhỏ với người đàn ông cô yêu, và những thiên thần nhỏ – nơi đầy ắp tiếng cười trẻ thơ, niềm vui và hạnh phúc. Cô chỉ cần đơn giản như vậy thôi.
Ngày cô dẫn anh về nhà, cô đã gặp phải sự phản đối kịch liệt từ gia đình. Bố mẹ cô không muốn cô yêu anh, cô không nghe và cho rằng mình sẽ thuyết phục được gia đình. Gia đình cô đã đúng khi nhận xét về anh ta, còn cô vì quá yêu mà đã không nghe lời gia đình. Cô thật không ngờ rằng sau khi ở nhà cô về, anh ta nhắn tin cho cô nói những lời xúc phạm đến mẹ cô. Cô buồn lắm nhưng vì yêu anh mà cô đã bỏ qua tất cả. Trong một phút yếu lòng, bồng bột mà cô đã đi quá giới hạn, nghe anh ta nói những lời ngon ngọt để rồi cô đã mắc phải sai lầm. Thực sự cô chỉ muốn giữ cho đến ngày cưới, cô không muốn đi quá giới hạn tình yêu, với tình yêu dành cho anh ta và suy nghĩ rằng anh ta sẽ cưới cô mà cô đã bỏ qua tất cả để trao thân cho anh ta.
Cô không nghĩ rằng chỉ một phút yếu lòng trao thân cho con người đó để rồi những đi chơi lần nào anh ta cũng đòi hỏi cô chiều theo ý anh ta, cô từ chối không đáp ứng thì anh ta quay sang giận hờn nói cô không yêu anh ta rồi lại quay sang năn nỉ cô. Nhiều lần như vậy, cô đã vượt quá giới hạn và đánh mất chính mình. Những hôm cô đi học, không gặp anh ta được, anh ta giận cô, điện thoại cô hết pin không liên lạc được anh ta nói cô có người khác và quay sang ghen tuông một cách vô cớ. Thực sự trong lòng cô buồn nhiều lắm, có lẽ vì quá yêu mà cô đã bỏ qua cho anh ta hết lần này đến lần khác. Chỉ đến khi cô ngã xe, ốm thì cô mới biết anh ta là con người như thế nào? Anh ta không có một lời hỏi thăm quan tâm cô mà chỉ muốn cô chiều anh ta. Hóa ra từ trước đến giờ con người anh ta chỉ yêu thể xác cô chứ không yêu gì cô. Khi cô nhận ra điều này thì cũng đã quá muộn rồi. Cô nhận thấy sự thay đổi từ con người đó, càng ngày anh ta càng ít nhắn tin cũng như gọi điện cho cô. Những ngày cô ốm, trong người mệt mỏi anh ta không hỏi cô lấy một câu, cô chợt nhận ra cơ thể mình thay đổi. Cô có thai nhưng không dám đi bệnh viện kiểm tra một mình, cô sợ.
Cô nhớ trước đây anh ta có nói với cô nếu cô có thai anh ta sẽ cưới cô. Thế rồi sau đó cô không liên lạc được với con người đó, nhắn tin, gọi điện đều là em gái anh ta trả lời. Em gái anh ta nói anh ta lên Hà Nội, giờ đây cô biết tìm con người bội bạc đó ở đâu? Cô chỉ biết ngồi một mình trong bóng tối và khóc, chìm đắm trong men rượu bởi cô cảm thấy bế tắc. Tại sao con người đó lại vô trách nhiệm đến vậy. Làm sao cô có thể quên được những lời nói em gái anh ta đã nói với cô. Em gái anh ta nói cô ăn vạ, hư hỏng, nhưng cô không phải như vậy. Tất cả là do anh ta nếu không phải do anh ta thì cô không như vậy. Cô khóc trong lúc buồn, nghĩ quẩn cô đã nghĩ đến cái chết. Cô muốn chết cho lòng thanh thản sẽ không khổ đến mọi người xung quanh và không khổ đến chính bản thân cô. Thực sự cô không thể tưởng tượng được rằng anh ta và gia đình anh ta lại có thể đối xử với cô như vậy. Cho dù cô có như thế nào thì anh ta và gia đình không thể vô trách nhiệm với đứa bé, chối bỏ một cách dễ dàng như vậy được.
Chưa bao giờ cô thấy lòng mình đau như vậy, chuyện tình yêu đã lấy đi không biết bao nhiêu nước mắt của cô. Cô đã nếm trái đắng để rồi tự cô phải chịu hậu quả một mình. Cô đã chịu đựng quá nhiều nỗi đau, sự xúc phạm, nhục nhã. Cô hết lòng vì anh ta, yêu anh ta hơn cả bản thân cô còn anh ta thì ngược lại. Nhớ lại những tháng ngày đã qua, cô thấy mình mù quáng, cô yêu nhiều để rồi nhận lại chỉ là con số 0. Cô đã sai và muốn được rũ bỏ quá khứ với những giọt nước mắt để cô làm lại cuộc sống, bắt đầu lại từ đầu, một cuộc sống mới nơi mà có niềm vui, hạnh phúc và chắc hẳn một điều là cô sẽ không để mình mắc phải sai lầm một lần nào nữa.
6. Kết thúc.Sau tất cả những vấp ngã, đây là bài học đối với cô và tất cả các cô gái trẻ khác. Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng sẽ có những lần mắc phải sai lầm. Con người không ai là hoàn hảo cả, điều quan trọng là biết đứng dậy khi vấp ngã. Tôi mong rằng các bạn trẻ khi yêu hãy thật tỉnh táo, đừng vội vàng, hãy tìm hiểu thật kĩ đừng vì quá yêu, quá tin mà đánh mất chính mình.
Angela Huyền -