Nhớ không anh?Anh nói em là người rất quan trọng với anh, người mà anh yêu thương nhất. Nhưng sao anh lạnh lùng, thờ ơ và im lặng vớí em như vâỵ?
Có khi nào anh tự ngẫm lại vết thươg anh rạch vào tim em. Nó đau và dài thế nào chưa?
Có khi nào anh thử cảm nhận nỗi đau em đang mang... Thử rơi nước mắt cho tình yêu?
Tình yêu đẹp phải có sự cố gắng từ hai phía anh ạ. Trong khi em trao anh quá nhiều mà không được nhận lại sự đáp trả thì nó sẽ đắng và đau vô hạn. Tình yêu của em sao mặn đắng và chua chát vậy? Sao con người anh lại bạc thế? Anh ruồng bỏ em để chạy theo niềm vui mới đã mang theo bao nước mắt cuả em. Tưởng chừng như nó không thể rơi thêm được nữa.
Khóc cho anh đã quá nhiều rồi. Nước mắt em cứ trào ra, rơi xuống đất. Đất ướt rồi lại khô. Nhưng chia tay rồi liệu có quên được?
Có bao giờ anh nghĩ em sẽ không khóc được nữa? Yêu em, anh yêu em thật à? Đã bao giờ anh chịu nghe em nói. Chưa bao giờ em tâm sự với anh kể cả lúc em đau và tuyệt vọng nhất. Cắn chặt môi và chiụ đựng. Nhớ lại xem. Đã bao giờ anh cho em một sự quan tâm hoàn hảo chưa? Đã bao giờ anh lâý tay quệt ngang 2 dòng nước mắt em đang chảy chưa? Đã bao giờ anh cho em một cảm giác an toàn?
Vậy thì...
Yêu em. Cái anh cần ở em là gì? Ngày em đi không một sự níu kéo. Đau đến thắt lòng khi anh vẫn trả lời em một cách lặng thinh. Tại sao con người ta cứ phải lừa dối nhau, làm nhau đau như vậy hả anh? Con người anh ích kỉ và vô tâm vậy sao?
Giá như anh có thể hiểu tình yêu được đo bằng nỗi nhớ còn niềm đau được đong bằng nước mắt thì em đã chẳg kiệt sức thế này.
Anh phải xin lỗi em đấy? Biết không anh. Lỗi của anh là làm tổn thương em đến vô cùng, là làm em phải khóc quá nhiều vì anh, là vứt bỏ hạnh phúc của mình không một chút xót xa và tiếc nuối.
Một tình yêu - Hai con người...
Vậy thì tại sao chỉ mình em gánh chịu tất cả? Giá như anh hiểu và nghĩ cho em một chút thôi.
Thổn thức bao đêm, run lên cùng những tiếng nấc, hai con mắt hoen ướt, đẫm nước. Anh à, em đang đau và gục ngã.
Cám ơn anh đã yêu em một thời gian không quá dài.
Cám ơn anh đã cho em tiếng cười rồi cướp mất nó đi.
Cám ơn anh đã lạnh nhạt với em để cho em biết cái gì không phải của mình thì có cố gắng gìn giữ thế nào cũng không thuộc về mình.
Yêu anh...Em đã từng ích kỉ, đã từng muốn anh là của riêng em, chỉ riêng em thôi. Nhưng có lẽ anh yêu tự do hơn yêu em. Và cứ thế anh bước đi không cho em lấy cả một lí do. Có thể với anh quên em là dễ dàng. Vì anh đã quá quen với cái kiểu yêu hời hợt. Nhưng em thì không làm được thế. Sai lầm lớn nhất của em là yêu anh và tin tưởng anh quá nhiều để giờ đây hối hận cũng đâu lấy lại được, phải không anh.
Em buông tay anh vì em quá mệt mỏi và cũng vì em hiểu hạnh phúc của anh không do em mang lại.
Với em, anh mãi là một thứ hạnh phúc xa xỉ, đắt giá mà em không với tới được và cũng không mua được. Em phải quên anh thôi. 2 năm rồi, nỗi nhớ và nước mắt cứ chất đầy trong em. Trong khi mà anh vẫn đang vui vẻ cười đùa với niềm vui khác.
Nhớ không anh, em quen anh khi anh đang đi nghĩa vụ ở trại tạm giam. Chiếc ve hàm đỏ, ông sao vàng nhưng không hề mang lại may mắn và ánh sáng cho tình yêu này. Mà ngược lại nó mang anh đi xa em hơn khi khoác trên mình bộ cảnh phục.
Tới lúc rồi, cái khoảnh khắc em phải quên. Quên anh và kí ức về anh. Em phải quay đầu lại với a ikia. Người con trai đã yêu em, bên em ngay cả khi biết rằng em yêu anh rất nhiều.
Đi đi anh và đừng nghoảnh mặt lại nhìn em...
Một lần nữa thôi...
Cho em được nói: "em yêu anh"!
Mong Manh -