Tặng ngày mưa tháng chín, khi những vết thương lòng đang cố gồng mình hàn gắn.
Nỗi cô đơn của chúng ta bắt đầu từ một cái chạm tay hờ hững, hạnh phúc hay khổ đau lại bắt đầu từ một cái ôm. Khi cố gắng nhìn về khoảng thời gian đã qua mới hiểu hết sau đắng cay này là một sự chia ly khác, buồn thấu đến tâm can. Anh chẳng buông tay, cứ thế hờ hững nhưng đủ để em nhận ra mình chẳng còn là gì trong anh. Những đêm mưa trằn mình không ngủ được, lôi điện thoại ra chỉ để nhắn rằng:"Em nhớ anh", ở phía bên kia của người nhận mãi mãi là một khoảng dài thinh lặng.
Bởi những tháng ngày yêu đương trong em như thể là một hơi thở nên làm sao có thể không hi vọng, không khắc khoải đợi chờ được hả anh? Nên phải tới khi nhìn thấy bên kia đường, dưới những vòm lá me là một Sài Gòn im lìm thở, là một người đàn ông ôm hôn một cô gái, là một hình bóng rất quen em mới hiểu mình mất anh thật rồi.
Nơi bắt đầu biết đâu cũng chính là nơi để ta kết thúc một mối tình. Bóng dáng đó, con người đó, cái ôm đó, nụ hôn hay góc đường đó bây giờ không là của riêng ta.
Em lặng người đi rồi thấy tim mình đau nhói, khóc hay không khóc, gặp hay không mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa...Anh và người con gái đó đang hạnh phúc như thể chưa bao giờ có một đứa tên Em tồn tại trên đời.
Phải mất thật lâu để em can đảm nhận ra dốc hết tâm hồn để yêu thương một người không hẳn là ý hay. Có lẽ em yếu mềm nên chấp nhận là kẻ đến trước thua cuộc, lặng thinh bước ra khỏi cuộc đời anh như thể chưa bao giờ gặp gỡ. Anh đủ thông minh để dần nhận ra những đổi thay là cần thiết và cũng đủ đàn ông để nói lời xin lỗi. Với em, bây giờ như thế đã là quá đủ.
Khi kết thúc cuộc tình dù oán trách, giằng xé hay thứ tha và an nhiên cuối cùng cũng qua đi mà chẳng thể nào thay đổi quá khứ... Thế nên những cô gái của tôi à,đã từng biết tổn thương thì phải biết để mình sau này thật hạnh phúc.
Cuối cùng rồi, em hứa mình sẽ quên!
Trần Tịnh Cầm -