"Anh đã làm nhòe đi dòng kẻ mắt, biết đến bao giờ mới có người lại làm nhòe vết son môi" khi trái tim em dần dần tàn lụi. Có thể nói em yêu ngông cuồng, đã xác định yêu là phải ra ngô ra khoai cho nên từ khi bắt đầu em đã vội hóa thân thành họa sĩ tô vẽ nét liền nét đứt chuẩn bị cho tác phẩm của chúng ta. Thế nhưng nghiệt ngã thay em cất công mài vẽ, anh lại làm ngơ xóa nát.
Kinh nghiệm yêu đương anh khẳng định anh có đủ, đó là minh chứng cho cái việc anh không thể yêu em nhưng vẫn có thể bên em. Điên thật khi biết là giả tạo, là tạm bợ mà cứ lao vào, cứ cảm thông khi nghe lời giải thích kinh điển. Nhiều lúc giận bản thân mình ghê gớm, cuộc đời này đâu phải không có người tốt nhưng sao cứ cố chấp đi theo cái khuôn vô thức đã định.
Hỏi anh bao giờ sẽ dừng, từng câu từng chữ cứa nát tim, mặn chát vậy mà cứ yêu cứ thương vô cớ. Đâu ai lí giải được tại sao mình yêu nhau, đổ thừa cho cảm xúc hay là quẳng cái yêu thương cho số phận. tình yêu em là thật, đâu phải món đồ hàng mà anh lại có thể cân, đong, đo, đếm rồi ngã giá bằng tiếng thở dài cho cuộc sống mà anh chọn lấy chẳng có em. Là vui chơi qua đường, là buông thêm một chút tình yêu còn thừa, là thèm khát cảm giác vụng trộm hay là gì hả anh?
Vì yêu anh em đã khiến bản thân mình trở nên ngu dại, phó mặc ngày dài cứ vội vàng yêu, đến khi đau vật vã mới nhận ra rằng anh chưa từng yêu. Nghiệt ngã quá. Em xót xa quá. Cũng bởi chữ yêu mà em tha thứ cho anh vô điều kiện, chịu đựng tổn thương để anh có thể hoàn thành vai trò "người đàn ông của gia đình" - chẳng có bóng dáng em.
Có lẽ vì em tha thứ vô điều kiện, nên anh nghĩ rằng đó là hiển nhiên rồi chẳng mảy may lo lắng cho cảm xúc của em. Phải rồi anh bận mà, bận lo cho cái danh xưng hoàn hảo trong mái ấm của anh và người anh gọi là "em yêu".
Em là gì trong cuộc sống của anh đây? Nhân tình một thời hay chỉ là hạt bụi nhỏ mà anh có thể thẳng tay phủi bỏ. Tất cả là đắng cay, em đã khóc vì tình yêu em từng có. Vết sẹo anh để lại biết bao giờ mới có thể hết đau, cho nên đừng nói đến việc làm ngơ trước tổn thương mà em đang gánh chịu. Yêu anh là em chọn, còn anh, anh đã chọn xa em. Nghịch lí cuộc đời, người yêu ta, ta không hề có cảm xúc, người làm ta đau, ta lại yêu cuồng dại. Em là thế, là lặng thầm yêu anh trong thương nhớ, là ngậm ngùi cho những ngày nắng tháng ba giòn giã. Thả hồn trôi về cơn gió biển, nhắm mắt nhớ lại khúc tình ca của biển và nghẹn ngào nước mắt, tất cả đã xa rồi… xa thật rồi. Quên anh là điều khó khăn nhất mà em chưa thể làm được, qua lâu rồi mà cứ ngỡ mới đây thôi, cứ êm đềm tĩnh lặng rồi chợt nhói một lần, kéo dài và dai dẳng, nỗi đau này thật biết trêu em. Anh là người em thương, là niềm đau của em chưa vứt bỏ, còn em là gì đây? Là gì của nhau, là gì của anh?
Pell Heroine