tình yêu đơn phương đôi lúc có sức mạnh gấp nhiều lần một tình yêu đến từ hai phía. Bởi vì khi sở hữu thứ tình cảm chỉ là chuyện một người ấy, con người ta chấp nhận thay đổi bản thân để trở nên tốt đẹp hơn và để có thể xứng đáng nhận lấy tình yêu từ người còn lại vào một ngày nào đó. Ừ, ai cũng bảo yêu đơn phương là đẹp và cao thượng lắm? Nhưng có ai thích nó không? Người ta dùng sự tưởng tượng để huyễn hoặc lý trí của mình. Con người mà, ai cũng khó khăn trong việc phải thừa nhận sự thật, nhất là những sự thật đau đớn. Cứ tưởng như em đang được yêu hoặc tưởng như em chưa từng yêu – như vậy có vẻ ổn hơn.
Em đã từng thích một người con trai như thế. Thích đến mức có thể khiến em chấp nhận thay đổi mọi thứ trong con người mình vì anh. Sau tất cả, chỉ có một điều duy nhất em không thể làm được, đó là nói cho người con trai ấy biết: "Em thích anh".
Em đã từng cười nhân vật nữ chính khi xem "A little thing called love". Cô gái ấy thật ngốc khi che dấu tình cảm của mình. Ah ~ Nói ra có gì là khó đâu nhỉ? Một câu ba chữ "Em thích anh" tại sao phải mất đến ba năm mới có thể nói? Và mất đến nửa cuộc đời để được đáp lại. Em đã từng nghĩ rằng việc yêu thương một ai đó và nói cho họ biết là điều dễ dàng, đơn giản và dĩ nhiên phải nói. Nhưng hóa ra chẳng dễ chút nào khi bản thân mình vướng vào nó. Nhiều lần mở facebook anh ấy ra, gõ sẵn ba chữ "Em thích anh" rồi lại để đó. Những lúc ấy trong lòng tự cười chính mình, thích mà chẳng dám nói, yêu mà hèn nhát. Thời gian trước, có thể vì quá lâu mới tiếp xúc với một chàng trai nên cảm xúc còn lẫn lộn, không dám nói thích, không dám thừa nhận đã thương nhớ...
Anh ấy đã khen em giỏi và năng động. Chỉ vì lời khen vu vơ ấy mà em lao vào cố gắng như thiêu thân lao vào ánh sáng. Những đêm thức trắng kì cạch viết chương trình, luyện giọng để được chọn làm MC, rồi lại nhận làm thêm nhiều chương trình nữa dù đã 12 không có nhiều thời gian. Mỗi lần làm thế chỉ mong anh biết, và niềm vui cứ nhen nhóm rồi lớn dần trong lòng khi thấy anh like từng cái ảnh, từng cái status than mệt mỏi vì công việc của em.
Anh ấy hay hỏi về piano. Em quay lại tập piano sau một thời gian dài bỏ bê cái đàn và thậm chí còn tập đánh những bài về tình yêu để sau này quay thành clip gửi cho anh ấy nghe. Anh ấy biết chơi ghita. Em đã đi học ghita bất chấp thầy giáo piano cấm vì hỏng mất ngón tay, và những ngón tay đẹp đẽ ấy mấy buổi đầu đã bật máu, nhưng chẳng thấy đau chút nào chỉ thấy tâm trạng hứng khởi chờ ngày biết chơi mấy bài ballad anh hay nghe.
Anh thích nghe nhạc Nhật. Có những tối triền miên mình nằm nghe nhạc Nhật – thứ nhạc em chẳng bao giờ nghe và từng nghĩ chúng rất khó nghe. Nói với anh về những ước mơ, như là đến đâu đó chẳng hạn, còn nói là em không thích đi du học ở châu Á đâu, em muốn đến châu Âu cơ. Xong nghĩ đã lỡ nói rồi thì phải cố làm cho anh thấy, vậy là lao đầu vào và cuối cùng đã gần đến đích rồi.
Sau tất cả, em tự ngoảnh đầu nhìn lại và khó có thể nhận ra em của trước kia với em của hiện tại. Một em biết chăm sóc cho vẻ bề ngoải của bản thân mình hơn, một em biết chơi cả piano lẫn guitar - điều mà trước đây em nghĩ mình sẽ không bao giờ làm được và một em mạnh mẽ, tự tin trước tất cả mọi người và em - cô gái đang chuẩn bị hành trang lên đường đến với bầu trời châu Âu mơ ước năm nào. Giờ chỉ còn một điều duy nhất anh chưa nói, là anh thích em. Em nhất định sẽ thích anh, chứ không cần phải cố gắng như những điều bên trên nữa...Cũng chỉ còn một điều duy nhất em chưa làm, là nói cho anh biết em thích anh, rất thích anh.
Yêu đương chỉ là một trò chơi dễ khiến người ta trở nên mệt mỏi.
Em muốn được yêu, nhưng lại sợ tình yêu.
Nhưng khi nó đến thì chẳng ai tỉnh táo để đuổi nó đi. Con người mà, vốn mềm yếu nhất khi được yêu, dễ bị khuất phục nhất khi được quan tâm. Em vốn là một đứa trẻ con hay cười, mình thích cafe, ăn uống, tâm sự với những cô gái của mình. Đã có lúc trong em lo sợ nếu sau này, giả như em gặp một chàng trai, và thích anh ấy thì em sao có thể sống như bây giờ được nữa. Em không muốn buồn bã, khóc lóc, suy nghĩ, cãi vã như những người yêu nhau ngoài kia, và cái em sợ hơn cả, là dựa dẫm.
Lựa chọn gắn bó với một ai đó, để người ấy bước vào cuộc sống của mình và biến người ấy thành một thói quen cũng giống như sau một thời gian dài đơn độc bước trên con đường, bạn được ai đó nắm tay dắt đi vậy. Khi bạn thấy mình được truyền hơi ấm, bạn bỗng trở nên sợ lạnh và không thể đổi mặt với cô đơn được nữa. Yêu ai đó, quá trung lập thì chuyện tình trở nên nhạt nhẽo. Nhưng chỉ cần mỗi ngày trôi qua lại muốn dựa vào bờ vai ấy thêm một chút, muốn đôi tay ấy nắm tay mình chặt hơn một chút thì bản thân sẽ thành loài dây leo quấn chặt vào thân cây khác, rất nhanh thôi.
Em đang bị khó thở mỗi lần nghĩ về anh và thứ tình cảm thường được gọi là "yêu đơn phương" này. Và còn khó thở hơn khi nói tên anh với một người biết anh, người ta bảo anh có người yêu rồi xong lại "khuyến mại" cho một câu an ủi "Không sao, yêu đơn phương cũng đẹp mà". Ừ, ai cũng bảo yêu đơn phương là đẹp và cao thượng lắm? Nhưng có ai thích nó không? Người ta dùng sự tưởng tượng để huyễn hoặc lý trí của mình. Con người mà, ai cũng khó khăn trong việc phải thừa nhận sự thật, nhất là những sự thật đau đớn. Cứ tưởng như em đang được yêu hoặc tưởng như em chưa từng yêu – như vậy có vẻ ổn hơn.
Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao...
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?
...
Này chàng trai, dù cho tình cảm này của em không thể nói ra, nhưng em vẫn luôn muốn nói "Cám ơn anh" - một lời cám ơn chân thành nhất, với tư cách là một người bạn. Cám ơn anh bởi vì sự thay đổi kì diệu mà anh đã mang đến cho con người em. Cám ơn anh vì đã trở thành động lực cho em thay đổi. Cám ơn anh vì những lời khen ngày nào, những câu nói vu vơ ngày nào. Em luôn ghi nhớ và trân trọng chàng trai ạ. Cám ơn anh!
The Moon -