Hà Nội rộng lớn nhưng cũng không thể lớn hơn nỗi nhớ của em về "Ai đó"...
Cái nắng vàng vọt đổ lên đường phố, cái nóng của miền Bắc khi bước vào đầu hè, không chỉ khiến em ngột ngạt, bức bối mà còn đốt cháy hết bao mơ mộng hão huyền của em về anh!
Giữa cái thế giới rộng lớn này, gặp được anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất của em!
Em tình cờ quen biết anh cũng vào một ngày đầy nắng, nhưng là cái nắng nhẹ của mùa cuối đông. Anh không ồn ào như sóng, cảm giác yên ả như biển lặng, cuốn hút và mơn man như gió chiều. Nhưng... gió và biển lại tạo nên sóng đấy! Chẳng thể nhớ nổi ánh mắt đầu tiên, em chỉ bị cuốn đi bởi mái tóc pha sương ấy và cả nụ cười hiện lên nét trẻ tự do tự tại ấy. Em đã chẳng thể thốt lên lời nào bởi trái tim như thức giấc, hơi thở như vừa thoát ra khỏi nước không thể cưỡng lại bầu không khí! Cứ thế, cứ thế cuốn em theo anh vào những cuộc trò chuyện, những câu nói bông đùa khi mà khoảng cách địa lý là xa xôi, nhưng sao trái tim em cứ muốn xích lại gần, gần anh hơn nữa.
Nhưng em phải làm thế nào đây, khi chỉ có trái tim em yêu thương, trao đi mỏi mòn trông ngóng sự đáp lại. Trái tim anh vẫn sắt đá, vững vàng với sự cô độc. Là cô độc hay anh đang chờ đợi? Dù em có cố gắng để anh nhận thấy tình cảm em dành cho anh nhiều đến bao nhiêu nhưng thứ tình cảm ấy đối với anh luôn chỉ là mối bận tâm anh không hề muốn có! Em biết làm sao với nó bây giờ ah anh? Cố nói với anh rằng: Em không sao, em vẫn ổn khi không nhận được sự đáp lại từ anh, em không cần nó đâu, anh không phải bận tâm về em đâu... Nhưng em biết em khát khao có nó đến thế nào!
Mọi thứ đã vượt xa khỏi tầm kiểm soát của em, em không thể ngưng nhớ anh, không thể ngừng quan tâm, hỏi han anh... Nhưng đó đâu phải những thứ anh cần! Anh cũng cần một chỗ dựa vững vàng những lúc yếu đuối mà em ở hiện tại thì chẳng thể làm nổi một điều gì cho anh! Dù có yêu thương anh bao nhiêu, em cũng đâu thể ích kỷ chỉ muốn thoả mãn mình! Em làm được gì chứ, kể cả chỉ là một lý do để anh tin là em có thể trở nên mạnh mẽ, vững vàng để anh có thể dựa vào lúc mệt mỏi, em cũng không có! Em cũng chẳng đủ tư cách để yêu cầu anh tin ở em, em có gì ngoài tình yêu đâu chứ! Uk! Em chẳng có thứ gì đâu, tình cảm chẳng qua cũng chỉ là thứ vô hình, theo năm tháng rồi dần sẽ nhạt nhoà, tan biến bất cư lúc nào! Điều ý nghĩa không phải là "em yêu anh" mà là "ở bên nhau" nhưng em thì không thể là điều ý nghĩa của anh rồi!
Em từ bỏ rồi đấy! Anh hãy bắt đầu tìm kiếm cô ấy đi!
Hà Nội ồn ào hay lặng lẽ, em cũng chẳng thể cảm nhận được nữa khi chẳng còn anh bước bên cạnh! Hà Nội dù có đẹp thến nào em cũng chẳng thể nhìn thấy nữa, ở đâu, em cũng chỉ nhìn thấy hình bóng của anh! Hà Nội có rộng lớn thế nào, em cũng chẳng thể ở lại thêm được nữa! Ở đây chẳng còn vui nữa rồi!
Kin Hoàng -