Trên đời này tình yêu thì có ít nhưng những cái na ná tình yêu thì có nhiều, thậm chí có những thứ tình cảm còn cao hơn cả tình yêu hoặc cũng có thứ tình cảm ít hơn một tình yêu.
Thứ tình cảm mà có thể suốt cả cuộc đời ta không thể nào có thể đặt được cho nó một cái tên chính xác để gọi. Có khi nào bạn rơi vào một trạng thái như thế với một người đàn ông nào đó chưa, nhất là người ấy không phải là người đàn ông hiện tại của mình? Thứ tình cảm không tên ấy khi nào cũng ngấm ngầm trong lòng bạn, và đôi khi khiến bạn thực sự tò mò muốn biết, người đó thật ra có yêu bạn hay không?
Có đôi khi chúng tôi gặp nhau, đi chơi, nói chuyện, khi nào anh cũng chăm sóc bao bọc tôi người ngoài nhìn vào cũng dễ nghĩ tình cảm trai gái giữa chúng tôi không thể nào không có. Thế nhưng cũng như anh, tôi cũng vẫn có những mối quan hệ khác, những thứkhác mà tôi quan tâm, chúng tôi cứ thế song hành đi cùng nhau nhưng không hẳn là đi riêng đường mà cũng chẳng đi chung đường. Những lúc anh kể tôi nghe về cuộc sống của anh, về những người anh yêu thương một cách trìu mến và đầy tình thương tôi không buồn cũng chẳng vui. Nhưng mỗi khi anh dịu dàng hay ngọt ngào với người con gái khác thì tự nhiên tôi thấy khó chịu, buồn phiền và bực bội. Chỉ là một cảm giác hụt hẫng nào đó cứ ùa vào lòng. Có lẽ đó là sự ích kỉ. Con gái có cái kiểu ích kỉ hết sức nực cười đó là, người đàn ông mìnhthích thì nhất định không muốn người đó một ngày nào đó bơ mình, không quan tâm mình nữa, và nhất là mình không còn vị trí quan trọng với người ấy. Chỉ là như thế thôi!
Cuộc sống đã sắp đặt chúng tôi mãi mãi chỉ là người của mối quan hệ nhập nhằng như thế. Không ai nói, không ai hỏi và không ai thắc mắc với ai tại sao lại thế? Chúng tôi bình thản bước trên hai con đường khác nhau và chọn hai người đồng hành khác nhau cho riêng mình. Và tôi biết cả tôi và anh đều bằng lòng với cuộc sống hiện tại và người đồng hành hiện tại của mình. Chỉ là đôi lúc trong cuộc sống khiến ta nhớ lại những chuyện của quá khứ và có những câu hỏi của quá khư khiến ta đôi chút băn khoăn, cái sự băn khoăn ấy đôi khi cũng mang một dư vị đặc biệt, có chút ngọt ngào, có chút tiếc nuối và có cả chút hão huyền tự huyễn hoặc bản thân mình nữa.
Bởi đã là người dưng, thì dù có thân thương đến mấy, cũng phải đến lúc rẽ về hai ngã khác đường. Chẳng có quyền và nghĩa vụ gì để can thiệp vào đời nhau, nhưng vẫn đủ đau để mỗi lần cạn cuộc hẹn hò, lòng chùng xuống vô chừng khi nghe tiếng chân người vừa quay bước đi. Đau không phải vì chẳng thể gọi tên mối quan hệ "quen mặt hẹn hò, lạ mặt tình nhân", mà đau vì một người như thế, một tình cảm như thế, ngay từ đầu đã biết không thể thuộc về.Biết là đường cùng vẫn ương ngạnh lao vào chân tường, biết là sai lầm vẫn chấp mê bất ngộ đeo mang. Cho dù không màng đến kết quả được - mất, cũng phải biết đâu là giới hạn của niềm tin. Cứ đuổi hình bắt bóng riết rồi cũng chỉ nắm lấy hư không, rốt cục có được gì đâu?
Đời người mệt mỏi nhất là khi cứ cố chấp với những điều vốn dĩ cần tỉnh ngộ, cứ níu kéo những thứ mà buộc phải buông tay. Có điều, nói thì dễ, mấy ai làm được?
Buông tay là hết, hết hẹn hò, hết trách cứ vu vơ, hết những yêu ghét luôn biết đâu là giới hạn. Là hết tôi, hết người, là hết lạ, hết quen, là hết thân thương, là hết chung đường. Là hết, vậy thôi.Nhưng người ta chỉ có thể buông khi trong tay đã nắm sẵn một điều gì. Còn với những người đi ngang đời nhau như tôi và anh, biết phải buông gì đây khi ngay cả nắm tay nhau, giữ lấy nhau, chúng ta cũng chưa từng?
Tôi không biết như thế là anh yêu tôi nhiều hơn một tình yêu hay ít hơn một tình yêu? Có lẽ là ít hơn nên anh đã không đủ tự tin vào bản thân và cả không đủ tự tin vào tôi! Nhưng anh cũng như tôi, chúng tôi sống trong cái cảm giác chông chênh ấy, không muốn có nhau cả đời mà cũng không muốn mất nhau cả đời nên cả đời này chúng tôi chỉ có thể là những người dưng thân thiết mà thôi! Nhưng có lẽ trong đời người cũng nên có những mối quan hệ không thể gọi tên mà lại khiến ta không thể nào quên như thế! Mà thôi... Gió là của bầu trời, nên là người cứ đi đi. Dẫu gì thì quán tính của bàn tay vẫn luôn ở trạng thái thả rơi và buông bỏ nhiều hơn là cầm giữ nắm chặt. Con người sinh ra vốn dĩ đã quen với buông hơn là nắm, với bỏ hơn là nhặt, với yêu chóng vánh hơn là thương bền lâu...
Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu... Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn
Có một ngày em rồi sẽ quên anh
Nhưng không phải bây giờ - khi trong tim vẫn đầy nỗi nhớ
Không phải bây giờ - khi từng đêm trăn trở
Không phải bây giờ - khi anh vẫn trong mơ
Lương Nhạn -