Cố chấp là khuyết điểm lớn của tôi. Tôi biết! Nên hay không nên làm gì tôi là người rõ hơn ai hết nhưng vẫn nhắm mắt nhắm mũi để tình cảm lấn át lý trí muốn làm gì thì làm. Một mực cho rằng việc cứ tiếp tục bên anh lắng nghe, lo lắng cho anh khi anh cần tôi là không có gì sai. Phải, chẳng có gì sai với bất cứ ai nhưng lại sai hoàn toàn với bản thân tôi.
"Si tâm vọng tưởng"- bệnh chung của kẻ thứ ba.
Tự lừa dối mình rằng chỉ cần tôi và anh thật tâm yêu thương nhau, anh một lòng hướng về tôi thì tôi sẽ chẳng màng tự tôn, chẳng màng thiên hạ nghĩ gì nói gì về mình, nguyện làm cái bóng đứng sau yêu thương, lo lắng cho anh cả đời này. Nhưng khi tự hỏi lòng nếu một ngày đẹp trời tình cờ thấy anh và người phụ nữ danh chính ngôn thuận kia tay trong tay hoặc chỉ đơn giản ngồi xe với nhau (người ta là vợ chồng mà -_-) thì tôi sẽ cảm thấy thế nào? Có tủi không? Có còn mặc kệ mà chấp nhận hạnh phúc của một cái bóng được nữa không? Chắc là đau lắm... Có khi lúc đó sẽ chẳng còn màng sĩ diện mà ngồi thụp xuống đất ôm mặt khóc lóc thảm thiết cũng nên. Rõ ràng từ đầu chí cuối tôi chỉ tự mình lừa mình. Tôi cố lờ đi sự tồn tại của người phụ nữ kia nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Cô ta vẫn đường đường chính chính, tồn tại một cách mạnh mẽ, rõ rệt thế kia làm sao tôi có thể nhắm mắt làm ngơ?
Chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã thấy cả bầu trời phía trước sụp đổ rồi thì làm sao tôi có thể chấp nhận nhìn người đàn ông mình yêu thương như thế ngày ngày sống cùng nhà, ngủ cùng giường, đi qua đi lại, cùng nói cùng cười với người phụ nữ khác. Bắt tôi chịu đựng những điều đó chẳng khác nào bảo tôi chết! Nhưng người ta là vợ chồng với nhau, làm sao và bằng phép màu nào tôi có thể ngăn cản những điều đó.
Dối lòng bao lâu nay cuối cùng tôi cũng ngộ ra rằng mình chẳng thích thú gì khi phải khoác lên cái bóng của kẻ thứ ba. Cứ cho là anh lấy người ta theo ý muốn của gia đình, cứ cho là anh yêu tôi tha thiết đi chăng nữa. Nếu không thể có nhau trọn vẹn làm sao tôi có thể cảm nhận được tình yêu đó và thấy hạnh phúc với nó? Nói có chỉ là gạt người gạt mình.
Anh và tôi đều xứng đáng được nhiều hơn thế. Anh cần có một người vợ tốt hơn tôi ngàn lần, ít nhất là người biết nói "nhớ" khi nhớ, nói "yêu" khi yêu chứ không hờ hững, vô tâm với anh như tôi đã từng. Tôi cũng tin rằng giữa biển người mênh mông này vẫn tồn tại một người đàn ông có thể toàn tâm toàn ý yêu thương mình, người chỉ thuộc về riêng tôi.
Lam Hoàng -