Người đến bên em, ngày ấy bình yên đến lạ. Em chuẩn bị hành trang bước vào tuổi 19 đẹp nhất của một người con gái và có anh là điểm tựa vững trãi nhất mà em từng nghĩ. Chẳng nghĩ suy, chẳng phân bua, sau tất cả những tổn thương mà em đã trải qua nên giờ đây em dành cho anh một tình yêu trưởng thành nhất mà em có. Chúng ta hạnh phúc, em lấy tình yêu của mình ra là một niềm tự hào đẹp đẽ nhất. Ấy vậy, mà em vẫn thua, thua thực tại, thua anh, thua cả một người em mới được biết đến gần đây.
Người đến bên em, ngày ấy bình yên lắm. Em vẫn hay kể anh nghe về những điều em mơ ước, vẫn hay nằm gọn trong vòng tay anh mà khóc lên nức nở. Em vốn mạnh mẽ, nhưng sẽ dễ dàng khóc khi đứng trước Anh. Ngày ấy, chỉ cần khẽ chạm nhẹ, em cũng có thể lao vào anh mà dựa vì chỉ có anh nói rằng " Đừng khóc khi ở xa nhau,chờ anh về rồi dựa vai anh mà khóc " rồi cứ thể em lấy anh làm điểm tựa duy nhất cho cuộc đời mình. Anh đến, em nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ anh rời khỏi em, vì người đàn ông em yêu luôn ân cần với em, lo lắng quan tâm em từ những chuyện nhỏ nhặt nhất. Em sợ nắng, và anh biết điều đó.
Anh trở thành cả một niềm tự hào của em, trở thành một người đàn ông cao lớn đủ để che chở cho em rất nhiều. Cạnh anh, ánh nắng chẳng bao giờ có thể đến gần em.
Thế rồi một ngày, em chẳng thấy lòng mình bình yên nữa
Thế rồi, giông bão ập đến bên đời
Điều làm em đau đớn nhất, là ngày chị ấy xuất hiện. Chị kể về anh, về cô công chúa nhỏ vừa trào đời. Mọi thứ về tình yêu của mình, em chỉ còn thấy toàn là niềm đau. Tại sao anh có thể che dấu một điều xót xa đến thế? Gia đình ư? Vậy là em sụp đổ. Tương lai viễn cảnh anh đã vẽ ra cho mai sau, một tình yêu tưởng rằng chẳng bao giờ có thể dừng lại. Chị ấy nói em là người thứ 3, vậy là em sai? em sai khi đến với anh vì em chẳng biết anh là người đã có gia đình, tại sao lại là em sai, hả anh? Vậy mà em vẫn bảo vệ Anh, em trở thành kẻ nói dối, em phủ nhận tất cả vì sợ anh sẽ mệt mỏi. Em chẳng kể về những nụ hôn, chẳng nói về những ngày mình nắm tay đi qua giông bão, em cũng không nhắc chuyện thầm kín của chúng mình, và rồi em chỉ thừa nhận chúng ta đối với nhau chỉ như những người bạn.
Em biết phải làm gì với ngày tháng sau này, em thật sự mất cân bằng khi phải tự mình vượt qua. Anh sợ, anh im lặng. Em dựa vào ai để khóc?. Anh đến bên đời như một sự sắp đặt cần phải có, em chới với lắm, chẳng biết dựa vào đâu để thấy bình an. Em cứ cố gắng che lấp tội lỗi của anh, và nhận lỗi về phía mình, để tự nhận lấy sự đay nghiến từ người phụ nữ của anh. Nỗi niềm chẳng biết phải dấu đi đâu cho hết, đau đớn này chẳng biết làm sao nguôi, chỉ mong anh có thể bình yên mà bước tiếp, dù anh chẳng biết em đã phải trống chọi ra sao.
Chẳng oán than, không hận thù. Vì chính bản thân em cũng biết, anh đã từng yêu em, rất thật
Bình yên nhé, em chỉ có thể trả lại cho anh ngần ấy chân tình. Chỉ cần anh hạnh phúc, em sẽ chẳng ngại ngần mà hi sinh.
Mi Chi -