Gửi em, cô gái bé nhỏ!
Mới hôm nào em chỉ là cô bé, em nói với chị em mong mình nhanh lớn, em muốn được chắp đôi cánh, bay đi thật xa. Và rồi hôm nay, đứng trước chị là 1 cô gái...nhưng chị thấy em không vui...em nói em mong mình bé lại!
Biết nói sao nhỉ, ừ, chị cũng vậy, lớn rồi có ai mà không mong như thế...
Em kể chị nghe những cô đơn, quạnh vắng nơi đô thành tấp nập, em kể chị nghe những mệt mỏi, bon chen.... em kể chị nghe em muốn về nhà...
Và, em kể chị nghe về anh ấy...
Một chàng trai khiến em khắc cốt ghi tâm...
Một chàng trai cho em cười và cho em khóc...
.....Giây phút ấy, ánh mắt em vẫn rạng ngời hạnh phúc... Rồi bất chợt u tàn, giọt nước mắt trong sâu thẳm, nó đấu tranh với con tim vẫn yêu và hạnh phúc....sự tranh đấu khiến em lạc đường...
Em thân yêu...
Con người khi sinh ra vốn đã là 2 cá thể riêng biệt, dù cho là 2 người sinh đôi thì sao, họ có thể giống nhau ở bề ngoài, nhưng nội tâm chắc gì đã là một.
Cuộc sống luôn là những mảng màu, mỗi người chọn cho mình 5, 3 màu tạo nên 1 bản sắc riêng biệt, ai cũng có cá tính riêng, rồi đem nhuộm màu của khắc nghiệt...
Trong cuộc sống, hay tình yêu cũng vậy, con người ta luôn cố hữu giữa đúng và sai, trước một chuyện chưa sáng tỏ, ai cũng cho rằng mình đúng, chính cái tôi ấy cứ to dần, như 1 sợ dây kéo khoảng cách của 2 người ra xa mãi.
Với một mối quan hệ, cãi nhau luôn là điều dễ hiểu, ai cũng có thể nóng giận và gán cho người kia cái mác "sở khanh", ai cũng có thể điên cuồng xóa đi mọi kí ức trên face book, xóa ảnh, hủy kết bạn...và ai cũng có lúc̣ bắt mình quên...
Sẽ có những khoảng lặng mà chẳng thấy điểm dừng, sẽ đau khổ....sẽ nhớ tới điên cuồng... nhớ tới bản thân yếu mềm...từ thể xác tới tinh thần....hoang hoải giữa mất và còn...
Khi yêu ai cũng kỳ vọng, cũng mong ngóng....
Thế nhưng...
Nào có ai sinh ra mang tên lãng mạn, có chăng là yêu rồi, người ta tự lãng mạn hóa tình yêu...
Ngày mới yêu nhau, 1 câu quan tâm, 1 hành động nhỏ cũng đủ làm ta thao thức cả đêm. Một cái chạm tay, một ánh mắt nhìn cũng đủ làm tim loạn nhịp... Ấy thế mà yêu rồi, 1 câu quan tâm cũng trở nên gò bó, dư thừa...
Để rồi ta hoảng loạn, chơi vơi giữa thực tại " người ta từng yêu " nào như thế...
Để rồi hụt hẫng tới vô tận khi mà tình yêu " có tuổi " luôn không như ta nghĩ, đó cũng là lúc ta nhận ra tình yên không còn " sến..." Là khi khoảng cách đủ rộng cho hai từ chán nhau....
Là mỗi lần lên face book thấy người ta yêu nhau, dành cho nhau những tình cảm thân mật mà chạnh lòng...ghen tị...
Là mỗi dịp lễ, cứ chờ mong 1 sự bất ngờ....mà không có
Là giận nhau, mình im lặng người ta cũng chẳng khác...
Là khó khăn mà người ta chả thèm 1 lời an ủi...
Là những lúc yếu mềm mà không ai bên cạnh...
Là những lời nói "chân thật" khiến ta đau xé lòng...
Là đôi khi chán nản, muốn buông xuôi... Là bất chợt thèm cảm giác được yêu....
.... Một tình yêu không còn sến
Là dù chẳng có lấy 1 hành động khiến cả face book phải gato....nhưng lại khiến tất cả mọi người xung quanh phải ghen tị.....và....tin tưởng...
Là chẳng có sự bất ngờ nào cả, chỉ là em muốn đi đâu, làm gì....chỉ cần em vui là được...
Là không có 1 lời an ủi đâu, nhưng anh ấy sẽ luôn dõi theo bạn...mỉm cười khi bạn thành công...và xót xa khi bạn vấp ngã....
Là không 1 lời an ủi nhưng sẽ chạy đôn chạy đáo để giải quyết giúp bạn...
Là im lặng khi bạn giận...vì anh ấy muốn cho bạn cơ hội để bình tĩnh...suy nghĩ...
Là không liên lạc nhưng chẳng 1 phút không nhớ mong..
Là chờ cả 2 cùng sẵn sàng....sẽ chạy tới ôm bạn. Bởi 1 lời xin lỗi là không đủ cho bao nỗi nhớ mong...
Là 1 tình yêu không ồn ào nhưng sẽ luôn ấm áp.
Là không nồng nhiệt nhưng sẽ luôn vững trãi.
Là không "ga lăng" nhưng sẽ luôn có 1 sức chịu đựng dẻo dai.
Là không nói...nhưng luôn dùng hành động....
Tình yêu là vậy đó, đôi khi chúng ta không thể cảm nhận được bằng mắt mà phải dùng cả trái tim...
Bạn muốn 1 tình yêu như thế nào, 1 tình yêu nồng nhiệt....cả thế giới biết ta yêu nhau và rồi cả thế giới biết ta chia tay...
Hay...
Một tình yêu thầm lặng...nhưng dài lâu...
Cần gì ai biết...
Khi yêu nhau...thì....ta là cả thế giới của nhau rồi...
Tìm thấy nhau giữa biển người, trao cho nhau tất cả yêu thương thôi...chưa bao giờ là đủ...
Tình yêu và cuộc sống...luôn song hành...ở trong nhau và cùng tồn tại...Không có tình yêu nào mà không chịu sự bào mòn của thời gian....và cả sự buị bặm của cuộc sống...
Tình yêu...là cho và nhận...
Cho nhau yêu thương và nhạn về hạnh phúc.
Cho nhau cảm thông và nhận về bền chặt.
Đừng chỉ trông đợi,đòi hỏi từ 1 phía.
Một người giận một người đau...
Một lần hờn dỗi... mất nhau một đời...
Trong tình cảm...hay trong cuộc sống, đừng vội suy tính giữa mất và còn, chỉ là đừng đáng rơi niềm tin, cho mình, cho họ....và cho cả tương lai...
Cảm thông 1 tí....
Hi sinh 1 tị....
Thì tình yêu đã chẳng có chia ly!
Hòai Lý Đặng -