Cảm giác lãng lõng đôi khi thoáng qua làm lòng em nhói đau, em cũng đã buồn, đã nghĩ mình chẳng thể nào vượt qua được, hình như trong lúc con người ta cảm thấy tuyệt vọng nhất, cùng cực nhất thì họ rất mong có một bàn tay nắm lấy. Em cũng vậy, em yếu đuối, em mệt mỏi, em buồn... buồn vì những thứ đã qua. Với em tình yêu giờ đây nó thành một cái gì đó quá xa xỉ, em chẳng dám nghĩ đến, cũng không dám hy vọng, mọi thứ kể cả tình yêu, nó thật mong manh và dễ vỡ vậy sao, em chẳng đủ can đảm để yêu thương và gìn giữ bởi với em nó quá sức, hay vì anh chẳng thể cùng em chung đôi.
Em càng cố gắng nắm giữ thì nó càng tuột mất khỏi em, em đã rất muốn thực hiện những kế hoạch tương lai mà chúng mình đặt ra, chính anh là người gieo và nuôi dưỡng ước mơ đó trong em và cũng chính anh đã lấy đủ mọi lí do để gạt băng những thứ đó, em buồn mà đúng hơn là em thất vọng, em thất vọng bản thân mình nhiều hơn, tại sao em có thể như vậy? Yêu anh? Em cũng chẳng biết nữa.
Đúng là tình yêu nó làm cho con người ta trở nên mù quáng, nhìn nhận mọi thứ với viễn cảnh màu hồng, tâm sự rồi trò chuyện dần dần chúng ta trở nên gần nhau hơn, với những khung cảnh tưởng lai phía trước, với em mà nói thực sự đã từng rất hạnh phúc, chỉ nghĩ thôi em đã thấy tuyệt vời biết bao, cảm ơn anh đã từng cho em cảm giác như vậy. Vì những dự định tương lại, em cũng đã rất cố gắng để thời gian chạm đến nó thật nhanh, có thể là 1 năm 2 năm hoặc lâu hơn nữa... nhưng em sẽ cố và làm từng bước một, chính anh cũng hứa sẽ thực hiện.
Vậy mà chẳng đủ thời gian để em và anh tiếp tục, mọi lí do bắt đầu xuất hiện, kể cả hành động của anh cũng làm em suy nghĩ nhưng em cũng tạm chấp nhận, có lúc bản thân em đã tự biện minh cho lí do của anh, tự lừa dối bản thân những lúc khi cần,là vì anh bận, là vì anh đang mệt... tự lấy lí do, xong bản thân lại nghĩ lung tung. Dần thì em cũng thấy mọi thứ chẳng được như mình nghĩ, viễn cảnh màu hồng chẳng thấy đâu chỉ toàn là những cảnh mưa buồn trong lòng em, em bắt đầu thấy nản dần, em buồn chẳng còn niềm tin để nắm giữ để mà tiếp tục. Rồi cũng biết chẳng biết từ khi nào mọi thứ dần không còn quan trọng với em. Mọi thứ trong em thật lạ, em cảm giác mình đang dần lãng quên những thứ thuộc về anh. Em bắt đầu quen với những cô đơn , là em buông tay hay tình cảm trong anh đã hết......
Nguyễn Diệu -