Em yêu anh là em chọn, em chấp nhận. Biết không anh, cuộc đời này muôn nẻo, chân bước mệt nhoài em vẫn kiếm tìm bóng anh. Biết không anh, giữa dòng đời bận bịu, em đợi chờ chỉ một chiều bên anh. Em yêu anh trong một ngày nắng vội, giọt mồ hôi nồng còn vương màu ký ức, chẳng thể quên bao tháng ngày bay nhảy, chẳng sợ mưa to, chẳng ngại hanh hao.
Em chọn yêu anh, là em chọn khổ, biết rằng khổ nhưng chẳng thể buông. Anh biết không, tất cả đều là đầu tiên, là lần đầu tiên em khóc nức nở vì biết em chẳng thể có anh. Mây đen vần vũ nhưng hạt mưa thì trong suốt, lý trí em mù mờ nhưng con tim em rất rõ, em yêu và không thể quên anh được. Anh ở đó, nhưng xa xôi quá, tay em níu chẳng tới, vô vọng trong nghẹn ngào.
Em dặn mình đừng quan tâm vòng xoay của cuộc đời, miệng lưỡi thế gian, ngày một ngày hai rồi cũng sẽ qua. Em dặn lòng phải biết trân trọng những thời gian ngắn ngủi mình được bên nhau, rồi lại xa nhau quá vội, quá lâu... thế thôi.
Đừng hỏi em có giận anh không, khi anh chẳng can đảm đối diện với thực tế cuộc sống. Em giận, giận lắm, giận anh và giận cả chính mình, tại sao không là em, tại sao không sớm hơn, em chẳng tiếc nuối gì khi yêu anh, vì em đã chọn và đã sống trọn vẹn với thương yêu. Chỉ nên tiếc nuối khi mình chưa đặt chân lên con đường mang tên nghiệt ngã để nếm trải vị đời anh nhỉ? Em trân trọng và yêu quý anh nhiều hơn tất cả. Nghẫm nghĩ và chát chúa với đời, em thở dài, cảm thán, bản thân em cũng chưa đủ can đảm để vượt qua cái gọi là giới hạn cuộc sống cho nên em chẳng thể giận anh mà chỉ biết rằng em đang yêu một tình yêu không kết quả.
Em yêu anh, nhưng em không có danh xưng “người yêu”, đến với anh chân tình và nhận từ anh cái gì đây? Là yêu hay là thương hại, thật sự em chưa một lần dám hỏi. Em sợ em gục ngã trước mặt anh, em sợ em khóc trước mặt anh, em sợ anh nói em giả vờ, em sợ… Em chẳng biết sẽ kéo dài bao lâu cho tình yêu mà em tôn thờ, em trân quý, nghe có vẻ màu mè và kiểu cách nhưng đó là nỗi niềm, là tiếng lòng em uất nghẹn. Anh biết không, hạnh phúc của em còn là những khoảng không im lặng bên anh, nghe tiếng thở đều đều, đếm nhịp tim nhau rồi cười ngặt nghẽo, ở bên anh em mới nghĩ ra những trò thưởng chừng như vô vị, ở cạnh anh, yêu anh trong yên lặng, chẳng nói với nhau câu nào vì chúng ta hiểu khoảnh khắc này đáng giá biết bao.
Em không được khóc, em không được bi lụy và buồn bã trước mặt anh. Cuộc sống em sẽ không có bóng dáng anh. Anh đã rời xa em từ lâu rồi, chỉ là đôi lúc em chợt níu lại để trái tim mình còn cảm giác, vừa đau vừa hạnh phúc. Em trơ trọi như sỏi đá, không cảm xúc với yêu thương khác, dần dà rồi chỉ còn mình em trên đường vắng. Em buông tay nhẹ nhàng nhưng đằng sau đó là cả gánh nặng bi thương oằn trên đôi vai nhỏ, hết bóp nát trái tim lại làm mụ mị lí trí. Buồn mà không khóc được, thật sự khó chịu, muôn vàn kí ức chất chứa trong đỉnh điểm của yêu thương và cũng là vô cực của xót xa, bi đát. Có bao lâu mà hững hờ, có bao lâu mà lãng phí, em vẫn thương anh một cách chân thành, vẹn nguyên.
Pell Heroine