Lúc đang yêu đã cảm thấy không được quan tâm, chăm sóc thì mai này muốn có ý định xa hơn thì em vẫn sẽ mãi cảm thấy cô đơn kiểu có cũng như không, người đời vẫn thường nói thà không có còn hơn có mà không ra gì. Anh biết không em lạc lõng giữa thứ tình cảm mơ hồ này biết nhường nào, anh và em chúng ta trò chuyện như hai kẻ xa lạ, những dòng tin nhắn sao quá đỗi bình thường, hai ta đang tự tạo ra khoảng cách ngày một xa khi không có được tiếng nói chung.
Mỗi khi chuông điện thoại rung lên em hồi hộp, hy vọng nhịp tim đập mạnh, dồn dập hơn nhưng trước màn hình hiện ra cũng như bao lần khác chỉ là sự thất vọng hụt hẫng đan xen với nhau, lòng em nặng trĩu anh à!
Phải chăng là em đang suy tưởng anh cũng yêu em? sao lúc này đây em thấy tim mình thật khờ dại khi trao hết tình cảm cho người không chút toan tính, vụ lợi cứ yêu như thể lần đầu được yêu.
Nhưng rồi em nhận ra có những người đến bên đời ta chỉ để ta biết rằng không phải yêu thương nào trao đi cũng được đáp trả bằng yêu thương. Gạt ngang dòng nước mắt khóc nốt đêm nay thôi, ngày mai em sẽ mạnh mẽ từ bỏ thứ không thuộc về em, là con gái nhất định phải được yêu thương phải được hạnh phúc, bởi tuổi xuân ngắn lắm không vì một ai mà dừng lại.
Chúng Thị Hằng -