Tháng mười, tháng của chúng ta, em một mình lang thang khắp những con phố chúng ta từng đi qua. Nếu chia tay rồi mà phải rời xa những nơi có hình bóng người thì em biết đi về đâu?
Ngày ấy yêu nhau, chúng ta cũng như bao cặp đôi khác, cũng tìm nhau, cũng yêu nhau, cũng hạnh phúc, cũng cãi vã, cũng giận dỗi ghen tuông, cũng chia tay. Em cứ mãi thắc mắc một điều, "Tại sao chúng ta cùng hạnh phúc mà không thể cùng buồn đau?".
Ngày ấy yêu nhau, người khô khan cục tính. Em từng nghĩ người chẳng bằng các chàng trai ngoài kia. Người hay để em phải chờ – việc mà đúng ra phải là của phái mạnh. Người hay trách mắng em, hay cằn nhằn về những chuyện nhỏ nhặt. Thiếu người, em nghĩ mình chẳng thiếu người ngoài kia thay thế người. Thế nhưng đến lúc em chợt nhận ra, người ngoài kia, họ đâu có chịu đựng em như người, họ chẳng thể dung túng cho tật xấu của em.
Ngày ấy yêu nhau, em sợ một ngày mối quan hệ này đổ vỡ. Em thì còn quá trẻ, người thì có quá nhiều lo toan phải gánh vác. Đến bao giờ người mới trải lòng với em về những điều người đang suy nghĩ. Đến bao giờ em mới trở thành một phần của người. Người ta yêu nhau, đề phòng người thứ ba, nhưng sao em chưa một lần lo sợ về con người đó, phải chăng ta đã quá hiểu nhau...? Thế mà em lại đi lo sợ một điều thật đơn giản, "Sợ một ngày người xa em rồi một mình chống trọi với cả thế giới".
Ngày ấy yêu nhau, em tôn sùng sự "trung thành" trong tình yêu. Em không cho phép mình lạc lối. Em trách họ sao không đến trước người. Em tạo khoảng cách với họ để chắc rằng họ sẽ không khiến người tổn thương. Thế nhưng giờ đây, em có thể thoải mái mà công khai ngã vào lòng họ. Người biết rồi đó, sức mạnh của thói quen thật sự là đáng sợ, nó khiến ta chẳng thiết tha gì đến con người sở hữu gần như tất cả hình mẫu lý tưởng của ta. Thế đấy, đôi khi con người ta có hàng tỷ lý do để từ bỏ, nhưng cứ mãi bám víu lấy điều nhỏ nhoi nào đó để hy vọng. Cuối cùng em cũng hiểu, dù cho họ đến trước người, chỉ cần người xuất hiện, em vẫn sẽ chọn người.
Ngày người rời xa Hà Nội, em từng nghĩ chuyện thật đơn giản. Nhưng không, em lại sai rồi. Thiếu người, chẳng ai "tha" em đi khắp các hang cùng ngõ hẹp. Thiếu người, có những lúc em cảm tưởng cả thế giới không ai dung túng, không ai chiều chuộng mình. Nhớ người, em chẳng thể lặn lội tìm người, em chẳng thể thấy gò má béo tròn nhô lên cười, chẳng thể tìm đâu đôi mắt một mí khiến cô em gái sợ hãi. Nhớ người, em chỉ biết lôi những tấm hình của chúng ta ra mà vui một mình. Bao người bảo em chia tay rồi giữ ảnh làm gì. Kỷ niệm nào đâu có lỗi. Chúng ta mới là những người có lỗi, lỗi của người là yêu em, lỗi của em là yêu người!
Hà Nội, 23/10/15
Ngà Biô -