Trời mới trở gió se se. Hè chưa qua mà thu cũng chưa đến. Mùa yêu cũng mới chỉ về thôi...
Có chút hơi lạnh rồi. Người ta lại có cớ đòi cho mình thêm hơi ấm từ ai. Có cớ để thưởng cho bản thân một cơ hội mà hi vọng hay chờ đợi. Vì có chút lạnh rồi, nên người ta mới có thể nắm chặt tay nhau hơn mà mong ngóng yêu thương. Còn có nhiều người, họ mặc kệ mùa yêu....
Vốn chẳng phải thứ muốn là có thể có được, cho nên yêu thương mong manh lắm. Đợi được thì hạnh phúc. Không đợi được, thì mùa yêu về cũng chỉ như mùa thường, hoặc có thể tan hoang và vỡ nát thêm thôi.
Bỗng nhớ lại một câu chuyện tình trong cuốn tiểu thuyết Socrates in Love của một nhà văn người Nhật. Một câu chuyện mang đủ mọi trạng thái cảm xúc và màu sắc của mùa yêu thương. Nhân vật chính tên là Aki, nghĩa là mùa thu trong tiếng Việt. Cô bé đã mãi mãi phải dừng lại ở cái tuổi 17 đẹp đẽ đó mà để lại một tình yêu lỡ dở. Vừa ấm áp, hạnh phúc, vô tư, vừa đau thương, âm ỉ. Ngấu nghiến đọc hết câu chuyện đó mà phải dừng lòng lại để nghĩ thêm về mùa yêu...
Ta đã bỏ qua bao nhiêu mùa yêu để chờ đợi yêu thương mãi mà không tới. Rồi mùa yêu lại về, ta có lỡ bỏ qua thêm lần nữa hay không?
Yêu thương không chỉ đẹp vào đúng mùa. Và mùa yêu tới cũng không chỉ mang tới yêu thương. Còn quá khứ, kỉ niệm, mất mát, sự lo âu, ta tính để đâu cho hết? Cả năm bao tháng bận rộn để tâm vào thứ khác, mà mùa yêu đến, trái tim lại như một chiếc đồng hồ báo thức. Réo vang lên cùng một thời điểm, cùng một không gian, và cùng cả những ký ức. Có thể là tiếc nuối gọi tên. Hoặc giả như vu vơ nghĩ đến mà bâng quơ bỏ qua. Cái nhức nhối cũng chỉ là tạm thời, để chờ mùa yêu qua đi, con tim lại vận hành như mọi ngày, lạnh lùng và đều đặn đập từng nhịp.
Nghe một bản nhạc cũng nhớ. Uống một tách cà phê cũng nhớ. Nhìn người ta có đôi có cặp ngoài kia lại càng nhớ. Nhưng đó chỉ là cái nhớ lạnh lẽo của kí ức thúc ép ta lặp lại mỗi mùa yêu thương mà thôi. Đã một lần buông tay thả trôi mất một mảnh của trái tim, thì đừng mong tìm lại được nó trong vô vàn mùa yêu kế tiếp. Vì nắng cũng chẳng còn để cho em ngược đường ngược lối mà đi. Vậy thôi thì cứ đón một mùa yêu đến như thế. Cứ mặc kệ con tim đình công mà thác loạn một vài ngày phép trong năm. Cứ thả cho kí ức tự do được trôi theo ý muốn. Rồi con người cũng sẽ bước qua mà thôi. Vì chính cái cảm giác cố quên đó áp đặt lên tạo thành ý niệm khó phai trong tâm hồn ta. Cũng như một trái tim khi nhận lại đã nát, thì dù sau đó có được bao bọc bởi ai đi nữa, những vết sẹo vẫn cứ ở đó...
Mùa yêu đến rồi thì cũng có sao đâu...!
Dieu Thuy -