Vợ chồng Phương kết hôn và xây dựng kinh tế ở thủ đô. Bố mẹ 2 bên đều ở quê, còn vợ chồng cô chỉ sau 2 năm kết hôn đã tích lũy đủ tiền để tự sắm một căn hộ chung cư nho nhỏ.
Do không sống cùng bố mẹ chồng nên mối quan hệ giữa Phương và ông bà cũng khá tốt đẹp. Tuy nhiên, mọi việc bắt đầu phức tạp khi cô mang bầu và sinh con. Vì công việc bận bịu lại không quen sống với người lạ nên chồng Phương đón mẹ lên chăm vợ chăm con. Thế nhưng mẹ chồng Phương vốn tính "tiểu thư" nên ngay từ ngày đầu lên thành phố, bà đã tuyên bố thẳng: "Mẹ chỉ phụ thôi chứ mẹ nói trước là mẹ không biết chăm đâu đấy". Câu nói của bà làm Phương ngẩn tò te chỉ biết cười trừ.
Những ngày sau đó, mẹ chồng Phương thực hiện đúng theo những gì đã nói. Cả ngày bà chỉ ngồi xem TV và cắm nồi cơm. Bà lấy lý do nấu nướng không ngon, sợ con dâu mới sinh xong ăn uống phải kiêng khem mà lại ăn đồ không quen miệng thì sẽ mất sữa. Rồi việc nhà bà cũng không giúp vì "nhà các con toàn đồ điện tử, chẳng may động vào hỏng thì chết". Chán chường hơn, bà cũng chẳng bế cháu giúp Phương để cô dọn nhà hay nấu nướng vì... sợ làm rơi thằng bé. Cực chẳng đã, Phương đành thuê người giúp việc theo giờ.
Phương quá ngạc nhiên. Cô chỉ nhờ bà nấu hộ bữa cơm mà bà lại "mách lẻo" mẹ cô rằng cô bắt bà làm này làm nọ (Ảnh minh họa).
Một lần, chị giúp việc bị ốm nên nghỉ đột xuất. Phương nhờ mẹ nấu giúp cô ít đồ ăn vì cô đau lưng quá thì bà vùng vằng luộc cho cô quả trứng và ít rau. Đến tối, Phương đang dỗ con ngủ thì mẹ cô gọi điện trách: "Sao mẹ chồng đang đau tay mà con lại bắt bà phải nhặt rau với dọn nhà?". Phương quá ngạc nhiên. Cô chỉ nhờ bà nấu hộ bữa cơm mà bà lại "mách lẻo" mẹ cô rằng cô bắt bà làm này làm nọ.
Lần khác, bạn Phương đến nhà thăm mẹ con cô. Phương xin phép mẹ chồng mời bạn vào phòng riêng, vừa để bạn ngắm em bé, vừa tiện nói chuyện. Mẹ chồng Phương không nói gì. Đến tối, Phương nghe thấy bà gọi điện cho bố mẹ cô khoe hôm nay nhà có khách. Kể lể một hồi, bà chốt lại: "Tôi chẳng kịp nói chuyện với khách câu nào thì nó lôi tuột vào trong phòng. Chắc sợ bà già này nói lung tung gì làm mất mặt vợ chồng nó hay sao mà phải thì thầm ở trong ấy". Phương bó tay với kiểu suy luận của mẹ chồng. Lúc sau, Phương lựa lời nói với bà rằng cô không có ý gì cả thì bà lại rất vô tư: "Ơ mẹ có nghĩ gì đâu".
Sau lần này thì Phương biết mẹ chồng cô rất hay "làm quá" và kể lể với bố mẹ cô bởi bà biết bố mẹ Phương sẽ nhắc nhở con gái. Còn nói với con trai chắc chắn anh sẽ mắng bà vì chuyện chẳng có gì mà bà cứ nghĩ lung tung. Phương cũng cố hết sức chú ý từng lời nói, từng hành động để mẹ chồng không có cớ mà "mách" bố mẹ cô nữa. Thế mà vừa rồi lại có chuyện làm cô không thể chịu nổi nữa.
Chẳng là hôm đó bố chồng Phương lên chơi. Lúc ông về, Phương có chạy xuống siêu thị bên dưới chung cư mua cho ông chục chiếc bánh mì nóng mới ra lò, vì cô biết ông rất thích ăn loại này. Ấy thế mà đến tối, mẹ chồng cô gọi điện cho mẹ Phương sụt sịt: "Ai đời bố chồng lên chơi mà con dâu không cho ăn gì, chỉ cho ăn bánh mì. Chắc nó nghĩ ở quê tôi nghèo, đến cái bánh mì cũng không có mà mua nên nó phải mua cho cả chục cái mang về ăn dần".
Phương bực mình quá, sao bà có thể xuyên tạc thành ý của cô ra thế được chứ? Phương gọi chồng vào phòng, kể lại sự việc với anh và đề nghị anh ngày mai mời bà về quê với lý do là để ông ở nhà một mình sợ ông buồn. Cô tự nhủ với lòng, thà một mình cô làm hết mọi việc còn hơn ở chung với mẹ chồng chuyên gia mách lẻo như vậy, rồi đến một ngày bà kể lể với chồng Phương những chuyện không đúng sự thật thì đến cãi nhau to mất thôi.
beforeAfter('.before-after'); Có thể bạn quan tâm: