Nếu biết nuôi con vất vả như thế này, mẹ có chọn lấy bố, chọn sinh ra con không?
Khi mẹ là cô gái tuổi 18, mẹ yêu và đồng ý theo bố về có lẽ mẹ đã nhìn thấy và chấp nhận mọi khó khăn trước mắt. Ngày còn trẻ mẹ xinh lắm phải không ạ, da mẹ trắng lắm. Ấy thế mà chưa đến 30 tuổi da mẹ đã bị nám, và chưa đến 50 tuổi nếp nhăn đã in trên mắt mẹ. Con biết bởi nắng nôi quê mình, bởi bốn lần sinh đẻ, bởi nỗi lo mưu sinh quanh năm, bởi những tháng năm không biết nghỉ ngơi là gì...
Mẹ thức khuya dậy sớm chăm lo cho gia đình. Ông bà nội già yếu, bố đi làm xa nhà, các con nheo nhóc, cái nghèo đeo bám...mẹ có mệt không mẹ? Sao chưa bao giờ con thấy mẹ than thở điều gì, sao áo mẹ lúc nào cũng ướt đẫm, mẹ không để mồ hôi kịp khô hả mẹ?
Ngày con còn nhỏ, cơm không đủ ăn. Buổi tối mẹ nhịn nhường cơm cho bọn con, mẹ đói lắm phải không? Con bé dại quá nào có biết. Con ốm sốt liên miên chắc cũng không mệt bằng nỗi lo của mẹ, con thấy nỗi hốt hoảng, xót xa bao trùm lên mẹ.
Các con lớn lên, gánh nặng trên vai mẹ cũng nặng thêm. Lo bươn chải để đủ tiền nuôi các con ăn học mẹ quên cả vết rách trên vai áo, vết chai sạn trên tay, vết chân chim quanh mắt... mẹ chỉ còn biết các con cần quần áo mới, cần được ăn no, cần được đi học... Thương mẹ chỉ biết để trong lòng mẹ ơi!
Hai mươi năm con bên mẹ, con nhớ những lần mẹ khen con, mẹ hạnh phúc vì con nhưng lại quên con đã không nghe lời mẹ bao nhiêu lần, mẹ đã vì con mà rơi bao nhiêu giọt nước mắt, tóc bạc thêm bao nhiêu sợi, da mẹ thêm mấy nếp nhăn...
Mẹ không nhớ ngày sinh của con, nhưng mẹ nhớ ngày hôm ấy thời tiết như thế nào, con đã cất tiếng khóc ra sao, con nặng bao nhiêu kg,... mẹ nhớ tất cả. Mỗi lần kể lại, con thấy niềm vui trong mắt mẹ, niềm hân hoan trong giọng nói của mẹ và cả nỗi xúc động trong lòng.
Mỗi khi nghĩ về mẹ con thấy dáng mẹ trên cánh đồng gặt hái, thấy mẹ cặm cụi chuẩn bị đồ cho con, thấy mồ hôi trên trán, thấy mẹ những tinh mơ vất vả, những chiều tà mệt mỏi...sao con không thấy mẹ nghỉ ngơi?
"Mẹ ơi, con lớn rồi, mẹ nghỉ một chút đi!"
Nguyên Hàm -