Cô gái bé nhỏ bên anh cười những nụ cười rạng rỡ, nay đã không còn. Cô gái ấy, xin đừng ai trở lại và gọi tên. Dù tình chưa thắm, nhưng vết hoen ố chưa tàn.
Cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu vì sao con người đó lại ra đi một cách đường đột như vậy. Mặc cho trước đó lấy hết những lời ngọt ngào làm cho cô tin rằng anh ta sẽ bên cô, cố gắng dành lấy trái tim cô dù cho có như thế nào. Vậy mà tới một lời chào cũng không có, chuyện tình cảm bỡn cợt của anh đáng giá bằng một sim điện thoại mới. Không chút liên lạc, vĩnh viễn rời xa cô, nhưng lại không hoàn toàn biến mất. Để rồi, có một người muốn vứt bỏ những suy nghĩ bất chợt về anh một cách nhanh chóng.
Vì một vài những hiểu lầm, vì tính cách ngông cuồng. Con người ấy ra đi một cách nhanh chóng như cách anh ấy tới. Thật dễ gây ấn tượng với người khác. Sâu đậm và khó quên. Những hiểu lầm được anh ngồi đó, tự mình suy diễn. Và cuối cùng không nói một lời, bỏ lại cô với muôn vàn những khúc mắc, cùng nỗi oán hận trong lòng.
Đã từng nghĩ cho anh một cơ hội, đã từng nghĩ sẽ gắng để yêu anh, đáp lại tình cảm của anh. Nhưng chợt nhận ra, con người ấy cô đã hoàn toàn hiểu rõ, chỉ là chưa đủ tỉnh táo để bản lĩnh vượt qua nên giờ đây vẫn có chút nhói lòng.
Mọi chuyện thường chỉ đi vào ngõ cụt khi người ta ngừng tìm cách cứu vãn nó. Anh đã không hỏi cô một tiếng, để sự chờ đợi rơi vào im lặng hòa cũng màn đêm tĩnh mịch. Cũng có thể, rời xa nhau là lựa chọn tốt hơn cả.
Anh chẳng kịp cho trái tim kia thời gian ủ ấm, vội rời đi. Vì thế, có lẽ anh chưa từng biết, đã có lần, cô nghĩ mình đã yêu anh! Thế nhưng, tình yêu ấy còn quá nhỏ bé, một cơn gió lớn thổi qua vội vụt tắt. Cô chưa bao giờ hối hận vì sự im lặng của mình. Là anh – người con trai một mực không chịu lên tiếng về những điều con người ấy đang giữ trong lòng. Cô không phải vì vô tâm mà buông tay, là chờ anh, cho anh tự lựa chọn lấy thứ mình cần.
Rồi anh chọn xé nát tâm can cô. Vài lần ngang qua nhau, chỉ cô nhận ra anh, còn anh hoàn toàn không nhớ tới sự tồn tại của cô mà vội đi tìm người con gái khác. Người con gái đó anh cũng nói nhớ, nói yêu rất thật lòng. Cô biết, mình là mảnh ghép lệch, nên mỉm cười mà vứt bỏ hết đi.
Đôi lúc nghĩ cũng may, rằng cô chưa nặng tình quá mức tới nỗi ngu ngốc không thể dứt ra. Cái tình mong manh vốn muốn giữ chặt càng dễ tan như tro bụi. Nên quên đi một người như thế.
quá khứ cứ giữ lại, từ giọng hát, cử chỉ, lời dặn dò. Giữ lại mà ngắm nhìn, mà quên đi con người đó. Để tiếp tục yêu thương. Yêu thương xưa bị vùi tắt trong im lặng, ngày sau biết vậy đừng ngu ngốc mà tự tạo ra khoảng cách bởi lặng im.
Mỗi quá khứ dù buồn hay vui đều là một bài học!
Diệp Hương Tú (Mint) -