Cái ngày mình buông tay nhau, là vào một ngày mưa xối xả. Ngày anh bước đi, là ngày khóe mắt em được hong khô tất cả. Không một giọt sầu buồn, không một chút đau thương! Em yêu anh bằng cả trái tim trọn vẹn và lành nguyên nhất. Yêu anh hơn cả sinh mệnh của mình, vì anh mà vui cười, vì anh mà đau khổ. Vì là em yêu anh, yêu đậm sâu và da diết, vì là em biết rằng, tình cảm của chúng ta sẽ có ngày kết thúc, bởi anh...đâu chỉ yêu mình em. Thế nên, ngày anh quay lưng, bỏ lại phía sau anh một cô gái, là em, em mặc nhiên không rơi một giọt lệ nào cho giây phút ấy. Em chỉ đứng đó, phía sau anh, lặng nhìn bóng dáng anh dần khuất.
Cô gái anh bỏ lại phía sau vẫn cứ ở đó, ở đó để đợi anh ngoảnh lại, nhìn thấu trái tim em xem đau đớn tới nhường nào! Từng giây từng phút của tháng ngày không anh trong cuộc sống của em, y như một địa ngục. Một không gian toàn màu xám tro và vô vàn ngã rẽ. Em đã sống một mình với những tháng ngày dài đầy nhớ nhung và đau đớn. Vì yêu anh, yêu bằng tất cả những gì trọn vẹn nhất, nên mất đi anh, trái tim em bị nứt vỡ ra thành từng mảnh, chẳng còn vẹn nguyên. Tất cả đều trở thành khuyết góc!
Em đã từng tự hỏi, liệu những cô gái từng một thời yêu anh, có khi nào nhớ về anh như em đang nhớ, có khi nào yêu anh tới quặn lòng như em đang yêu? Họ có còn thương anh như khi hai người cùng mặn nồng môi ấp, hay họ sẽ hận và trách cứ anh tệ bạc và đa tình, bỏ họ mà đi? [...] Họ có giống em không? Giờ ta là người lạ? Anh là người em yêu. Còn với anh, em là người lạ. Một người lạ còn rất thương anh!...Em chẳng thể hiểu được, sau bao niềm vui và hạnh phúc, cuối cùng chỉ còn lại đớn đau và mong nhớ ở lại bên mình.
Một chút yêu thương, vui vẻ cũng không hề xuất hiện, kể từ ngày anh đi. Em đã luôn dõi theo bước chân anh kể từ ngày đó, em đã khóc rất nhiều khi thấy anh bên ai, khi nhìn hạnh phúc của anh không phải là em, khi người anh yêu thương và chở che lại là một cô gái khác. Tất cả y như những gì anh đã từng làm cho em, cho những người anh đã từng yêu. Tất cả những điều ấy em luôn ghi nhớ, nó ăn sâu vào trong trái tim em. Bóng dáng anh, nụ cười anh, ánh mắt anh, mỗi cử chỉ yêu thương của anh, giọng nói của anh... tất cả, tất cả được khắc sâu vào từng thớ tế bào trên cơ thể em, cùng em sống với những nhớ mong, khổ đau, u sầu. Nhưng... hết rồi, em sống với những mảnh ghép đã vỡ, rối bời bởi tình yêu anh. Cuộc sống của em, không còn là vẹn nguyên nữa.
Ở một góc trong trái tim em, nơi nỗi đau cứ âm ỉ cháy, là góc khuyết tình yêu của anh, khuyết một tháng năm vô cùng vội vã! Người lạ, thì cớ gì phải thương nhau? Ấy vậy mà sao em cứ thương anh như thế. Yêu anh tới vậy, biết phải làm sao. [...] Em không hạnh phúc, thật sự rất không hạnh phúc. Anh có hiểu không? Thế giới này... nhỏ thật. Em trốn chạy mãi, mà vẫn cứ bị cuốn vào anh. Chẳng thể rời xa, chẳng thể quên lãng! Tháng năm vẫn vậy. Một người lạ nhớ một người thương!
Đinh Thủy -