Tôi vẫn bước qua con phố ấy mỗi ngày, vẫn cứ đông đúc và nhộn nhịp, vẫn nguyên vẹn như ngày nào tôi và em còn sánh bước nhưng hôm nay tội thật sự ko muốn đếm từng bước chân, từng bước... từng bước... để rồi nhìn lại cái khung cảnh nơi đây, bóng dáng em lại thấp thoáng ùa về trong nỗi nhớ, dòng hồi ức ấy đã rời xa rồi, đã đi lâu lắm rồi, chỉ là tự bản thân tôi ảo tưởng thế thôi. Tôi khóc... cuối cùng tôi cũng khóc, bởi tôi ko muốn cho đôi mắt này cứ thế đành nhìn em ra đi, tôi khóc... khóc cho một sự thật rằng tôi đã chẳng cần đắn đo. tôi đã không làm bất cứ điều gì dẫu cho là một lời níu kéo, tôi câm lặng bỏ mặc em cứ thế dần dần rời xa bởi tôi biết tôi không đủ sức để giữ lấy em nữa. Dù là quá khứ hay hiện tại cũng không thể thay đổi khác hơn, sự thật là em phải ra đi.
Em không hỏi tại sao, nhưng cũng đừng suy nghĩ về câu hỏi đó nữa em à, tôi nhìn vào mắt em và tôi hiểu, cả hai ta chẳng phải luôn ngầm hiểu những suy nghĩ của đối phương hay sao? Nếu như thời gian có quay trở lại, tôi đã từng nghĩ tôi sẽ trân trọng em trong khoảnh khắc đó, tôi sẽ không bỏ lỡ những buổi chiều cùng sánh bước bên em. Em rất thích đi qua con đường ấy, nhưng em đã luôn đi một mình, còn tôi thì luôn đi ngược chiều yêu thương bất kể là ngày mưa hay ngày nắng, để rồi đến hôm nay khi tôi nhận ra yêu thương tôi như một thằng hề đang khóc. Muộn màng... một bắt đầu quá muộn màng cho một kết thúc lỡ làng.
Thời gian đã trả lại tất cả những yêu thương, em nói rằng có lẽ kỉ niệm đó quá đẹp nên nó đã chấp nhận ngủ quên trong quá khứ rồi và hôm nay e nói em phải đi tìm lấy người em thương, tôi không phải là người đó hay nói đúng hơn tôi ko còn đứng ở vị trí người e thương nữa. Cuộc sống là thế chăng, tìm được nhau vốn đã rất khó, những biến cố đã làm tôi lạc mất em rồi. giờ đây, một mình bước, một mình đong đếm những kỉ niệm ít ỏi về em, một mình nhớ, một minh tiếc nuối . Con phố này vốn đã có một người bước bên tôi nhưng chỉ đành vậy thôi, tất cả cũng chỉ là những kỉ niệm đã ngủ quên, có lẽ em sẽ quên nhanh thôi, nhanh hơn những lời em nói trong tin nhắn. còn tôi...có lẽ tôi sẽ nhớ, nhớ nhiều lắm. Nếu thời gian có quay trở lại trên con đường ấy thì anh sẽ đứng lại mà không vội vàng quay đi
Huỳnh Exciter -