Ai cũng có quyền được chọn lựa cho mình hạnh phúc hoặc đau khổ. Nhưng đa phần, người ta sẵn sàng chọn đau khổ chỉ để yêu một ai đó. Có khi nào, trong những nỗi đau khổ của cuộc đời ta lại thấy những tia hi vọng lấp lóe xa xôi, đôi niềm hạnh phúc nhói lên chỉ để yêu nhiều thêm, níu giữ nhiều thêm, đau nhiều thêm hay không? Có khi nào, hạnh phúc đơn giản chỉ là "được" đau lòng không?
Ai cũng có quyền được chọn lựa cho mình hạnh phúc hoặc đau khổ. Nhưng đa phần, người ta sẵn sàng chọn đau khổ chỉ để yêu một ai đó.
Tôi chọn đau khổ. Bởi...Tôi yêu anh, bằng hết cả trái tim mình. Tôi vẫn yêu anh mặc cho gia đình anh có ngăn cấm, bắt anh cưới một người phụ nữ khác chẳng phải là tôi. Thế nhưng tôi lại bỏ qua cái gọi là lý trí, mặc cho trái tim mình chiếm lấy. Tôi yêu anh một cách cuồng dại. Tôi yêu anh nhiều hơn anh yêu tôi, và tôi luôn tỏ ra "cần" anh đến hèn nhát.
Tôi chọn cách để yêu anh - một cái điểm chưa bao giờ gọi là kết thúc; một người mà tôi biết chắc chắn sẽ không bao giờ là người cùng tôi đi đến tận cùng trời đất...Ấy thế, tôi ngu si, tôi vẫn yêu anh như những ngày đầu tiên.
Anh là người thành đạt và gần 30 tuổi, một lứa tuổi đủ "già" để lập gia đình. Tôi chỉ là một cô gái trẻ sinh viên năm 2 sắp ra trường. Cách chúng tôi yêu nhau, hơn cả lứa tuổi của tôi rất nhiều. Tôi thật sự trưởng thành. Ở bên anh, tôi không còn sôi nổi như ở trường, tôi không phải gồng mình về việc phải cười vui vẻ để mọi người đón nhận. Ở bên anh, tôi được là chính tôi, tôi không phải là người mà mọi người mong muốn tôi trở thành. Tôi chẳng phải gồng mình vì cuộc sống bộn bề ngoài kia nữa. Ở bên anh, tôi bình yên kể cả giấc ngủ. Tôi không phải lo ngày mai sẽ như thế nào nữa.
Nhưng rồi chúng tôi im lặng, chia tay nhau. Bởi sự im lặng là để dành thời gian để cả hai thấu hiểu nhau hơn, có khi, là để quyết định một việc dễ dàng hơn. Tôi buồn lắm, ngày nào tôi cũng nhớ anh đến khi ngủ quên đi. Tôi bắt đầu đi chơi thật nhiều để quên anh. Nhưng trong cuộc vui, tôi lại nhớ anh, rồi buồn thinh. Tôi chẳng nói ai nghe về cảm xúc của mình. Bởi tôi còn không hiểu rõ bản thân mình nữa. Buông và giữ... Buồn thì làm sao buông?
Ngày đó, anh gọi tôi, anh bảo anh thuê phòng trọ, bảo tôi qua chơi. Anh nói với tôi anh bỏ nhà đi. Anh rời bỏ mọi thứ vì còn yêu tôi. Tôi cười, cố kìm nén để nước mắt không chảy ra. Chúng tôi im lặng rất lâu sau đó, tôi về nhà... Trên đường về đầy những đôi yêu đương, ồn ào... quấn quít nhau... Tôi bất giác đau lòng.
Biết là đau, kết thúc sẽ không tốt đẹp. Bởi tôi biết chắc một điều, anh có yêu tôi đến đâu, anh cũng sẽ chẳng ở mãi mãi bên tôi. Vì tôi biết, anh là con người của gia đình, anh sẽ không để mẹ anh buồn lòng. Hơn hết, bà ấy kì vọng vào anh rất nhiều.
Từ nay kể về sau, tôi không chắc tôi sẽ mãi yêu anh. Nhưng tôi tin chắc bản thân mình sẽ mãi mãi chẳng bao giờ quên anh; anh là ước mơ tôi không có được...
Có khi nào, trong những nỗi đau khổ của cuộc đời ta lại thấy những tia hi vọng lấp lóe xa xôi, đôi niềm hạnh phúc nhói lên chỉ để yêu nhiều thêm, níu giữ nhiều thêm, đau nhiều thêm hay không? Có khi nào, hạnh phúc đơn giản chỉ là "được" đau lòng không?
Nghiêng -