Hồi đó tôi và hai đứa nữa chơi rất thân với nhau. Thân theo cái kiểu người ta nhắm mắt cũng biết chúng tôi ba đứa đang đi cùng nhau ấy. Nhưng rồi chẳng hiểu sao từ hồi lên đại học, tôi không còn liên lạc mấy với hai người kia nữa. Trong khi họ vẫn thân thiết như chưa hề có gì thay đổi cả. Mà tôi cũng chưa bao giờ tự hỏi bản thân câu hỏi "Vì sao?".
Tôi hẹn gặp một anh bạn quen qua Facebook. Anh mang giúp tôi vài món đồ từ Mỹ về Việt Nam. Nếu nói về mối quan hệ của chúng tôi hay là vì sao mà chúng tôi quen nhau kể ra cũng khá dài dòng. Nhưng anh có biết và nói chuyện với vài người bạn cấp 3 của tôi.
Hồi đó tôi và hai đứa nữa chơi rất thân với nhau. Thân theo cái kiểu người ta nhắm mắt cũng biết chúng tôi ba đứa đang đi cùng nhau ấy. Nhưng rồi chẳng hiểu sao từ hồi lên đại học, tôi không còn liên lạc mấy với hai người kia nữa. Trong khi họ vẫn thân thiết như chưa hề có gì thay đổi cả. Mà tôi cũng chưa bao giờ tự hỏi bản thân câu hỏi "Vì sao?".
Cuối những năm cấp 3 ấy, ngoài hai cô bạn kia, tôi còn chơi nhiều hơn với K. Sau này lên Đại học, tuy mỗi đứa một trường, và hết năm nhất thì tôi đi du học, chúng tôi vẫn khá thân nhau.
Thế mà hôm gặp anh bạn kia, khi anh ấy hỏi đến ai, tôi cũng trả lời chung một câu "em không chơi cùng nên chẳng biết". Tôi vẫn sẽ thấy mọi thứ bình thường thôi, nếu anh không bảo: "Sao em giống như kiểu sống bên lề xã hội ấy nhỉ? Chẳng chơi với ai cả là thế nào?". Bất chợt tôi thấy hoang mang. Tại sao thế?
Xong tôi lại nghĩ, mình quen đầy bạn trên Facebook mà! Hàng ngày vẫn nói chuyện với họ mà! Không phải chỉ nói chuyện phiếm thôi đâu, chúng tôi còn tâm sự từ chuyện học hành đến chuyện gia đình, yêu đương, sự nghiệp các kiểu cơ mà!
Thế nhưng suy cho cùng, xét về một phương diện nào đó, họ cũng không phải những người bạn sẵn sàng đồng cam cộng khổ, chỉ là những người có thể nghe tôi tâm sự những lúc tôi cần thôi. Mặc dù, như vậy, đối với một đứa như tôi, có lẽ cũng đã là tốt lắm rồi.
"Sống trên đời, đâu phải ai cũng tìm thấy cho mình những người bạn sẵn sàng làm mọi thứ vì mình cơ chứ!"- Tôi tự an ủi mình như vậy khi bất chợt chạnh lòng vì đưa tay sang bên phải, bên trái, đằng trước hay đằng sau, đều chẳng có ai nắm lấy tay tôi cả. cô đơn giống như một thứ cảm giác cố hữu luôn hiện diện trong tôi. Nhiều lúc mạnh mồm nói muốn đốt vía đuổi nó đi mà không nổi. Ngay cả khi có người yêu, lắm lúc tôi vẫn thấy cô đơn.
Anh bạn ở Mỹ về kia nói thật đúng. Tôi giống như không thuộc về xã hội này. Có những mối quan hệ lẽ ra cần phải giữ thật chặt, thì tôi lại sẵn sàng buông tay cho nó trôi tuột vào quá khứ. Để đến những khi chới với, tôi lại chẳng biết nên bấu víu vào đâu.
Tôi nhớ những ngày cách đây 7-8 năm, K đèo tôi trên chiếc xe máy trên con đường rộng thênh thang từ sân vận động Mỹ Đình về nhà tôi. Hai đứa giống như hai kẻ điên, vừa hát váng cả đường bài "Cầu vồng khuyết" vừa cười khúc khích, khiến những người đi ngang qua chúng tôi đều ngoài nhìn ngán ngẩm.
"Đã khuya rồi vẫn ngồi đếm sao
Sương rơi lạnh ướt đôi bờ vai
Ánh trăng đã không còn nữa
Chỉ còn chiếc cầu vồng khuyết
Để mình tôi đơn côi..."
Tôi nhớ, khi đó mình đã rất hạnh phúc. Bây giờ nghĩ lại cũng khiến tôi lâng lâng một chút. Nhưng chẳng phải là rất buồn hay sao, khi mà chẳng còn ai chia sẻ với tôi những khoảnh khắc điên rồ hạnh phúc ấy nữa?
Bất giác tôi thấy giống như trong tim mình có một khoảng trống chẳng biết lấy gì ra để bù lấp cả...
Seru Chan -