Một ngày mùa thu, anh đến, nói yêu tôi.
Lời yêu trao vội vàng, như cơn gió thoảng qua.
Và tôi yêu anh.
Mối tình đầu của tôi.
Người tôi đã yêu hết lòng. Người tôi luôn muốn giữ cho riêng mình...
Anh là du học sinh, đã ở Việt Nam nhiều năm. Chúng tôi nói chuyện, cười đùa, nói yêu thương nhau một cách dễ dàng bằng tiếng việt. Mỗi lần nghe giọng anh, tôi thấy ấm lòng đến lạ, cái giọng ấm áp, pha chút lơ lớ, thật dễ nghe, và dễ thương.
Anh thích hát cho tôi nghe, nhất là "Ngược chiều yêu thương". Bài hát buồn là thế, qua tay anh trở nên thật khác, nhưng tôi không thể phủ nhận, anh hát rất hay.
Anh thích tôi xem anh đá bóng. Mỗi lần anh đá bóng, tôi sẽ đứng trên tầng 4, nhìn xuống. Anh vừa đá bóng, vừa làm trò, rồi ngước lên nhìn tôi, chu mỏ, hôn gió, nhìn tôi cười.
Anh thích nắm tay lôi tôi đi. Tay anh to lắm, tay tôi lọt thỏm trong bàn tay anh. Ấm. Và an toàn.
Mùa đông, anh thích "kẹp tay vào nách cho ấm". Lúc anh đang bận viết, hay làm gì đó cần dùng cả 2 tay, anh sẽ khăng khăng bắt tôi "kẹp tay vào nách anh" để tay không bị lạnh.
Anh chăm tôi từng chút. Nửa đêm kêu đói, anh sẵng sàng mang đồ ăn sang cho tôi, bất kể ngày đông rét mướt.
Anh thích ngồi bên tay trái của tôi, vòng tay ôm lấy tôi, hôn lên má, làm tôi cười rồi giơ ngón tay chọc vào 2 bên má lúm của tôi.
Anh nói "Em thật giống trẻ con".
Anh thích nhìn tôi cười.
Anh hay nghịch mái tóc cụt lủn của tôi, rồi đòi tôi nuôi tóc dài. Anh thích thấy tôi để tóc dài.
Nhưng rồi đến giờ, khi tóc tôi đã dài, anh lại không nhìn thấy nữa.
Chúng tôi chia tay, lại một ngày thu.
Anh nói không thể làm tôi hạnh phúc.
Dường như tôi đã rất bình tĩnh. Dường như tôi đã chuẩn bị tâm lí từ trước.
Gia đình, gia đình tôi và anh ở 2 tầng lớp hoàn toàn khác nhau. Yêu anh, tôi đôi khi có linh cảm một ngày nào đó, khoảng cách giữa 2 gia đình sẽ đẩy tôi và anh xa nhau.
Có lẽ vì vậy, nên tôi đã không khóc.
Tôi đã không khóc khi anh nói chia tay.
Tôi không hề khóc, ngay cả khi chúng tôi gặp lại nhau sau ngày chia tay.
Rồi lần thứ 2, thứ 3, tôi vẫn không hề khóc.
Tôi nghĩ, hình như tôi đã quên anh rồi.
Rồi ngày đó, ngày anh về nước.
Chúng tôi ở 2 dãy nhà đối diện. tôi có thể thấy anh đang đóng gói đồ đạc.
Không chịu được, tôi ra ngoài.
Tôi đang chạy trốn.
Thì ra trước kia. tôi không khóc, vì tôi còn được nhìn thấy anh.
Nhưng sau ngày hôm nay thì sao, chúng tôi mỗi người một nơi, hàng ngày tôi sẽ không còn có thể nhìn thấy anh nữa. Không thể nữa.
Tôi nhận ra, mình đang khóc.
Cô bé phòng bên cạnh nhắn tin "Anh K cứ đứng và nhìn vào phòng chị mãi thôi..."
Bạn anh nhắn tin "Bọn anh sắp đi rồi..."
Tôi như chợt tỉnh ra, tôi vội vàng bắt xe về.
Tôi khóc. Ngồi trên xe và khóc. Cứ cắn môi cố để không bật ra tiếng nấc.
"Chờ em về. Anh không được đi. Chờ em về, gặp em, anh phải chờ em về..."
Trong lòng tôi đang gào thét...
Nhưng không kịp.
Tôi về đến nơi cũng là khoảnh khắc xe rời đi, chỉ còn kịp nhìn thấy bóng lưng anh.
Tôi không còn được thấy anh nữa. Tôi đã khóc rất nhiều. Tôi còn yêu anh rất nhiều.
Đau lòng. Một ngày thu khác, đã nhiều năm không gặp, tôi lấy hết can đảm, gạt hết nhớ nhung về một người đã đi, vứt hết những thứ liên quan đến anh, xóa hết những dòng stt từng viết, những bức ảnh từng chụp chung.
Rồi tôi chợt nhận ra. Trái tim này vẫn luôn nhớ anh. Làm sao để vứt nó đi mà không còn đau đớn?
Vi Ann -