Có lúc tôi gặp những khó khăn trong tình yêu hay trong cuộc sống, khi trở về nơi gọi là nhà đó, khi được bố mẹ quan tâm dù chỉ gắp thức ăn cho cũng làm tôi cảm động muốn khóc. Khi đó tôi nhận ra rằng dù cuộc sống có khắc nghiệt đến mấy thì nơi này vẫn luôn hoan nghênh tôi.
Khi bạn là một người cha hay một người mẹ, bạn không bao giờ thực sự cô đơn trong suy nghĩ của mình. Một người mẹ, một người cha luôn phải nghĩ hai lần, một lần cho bản thân và một lần cho con cái.
Dường như trong con mắt của bố mẹ, tôi chỉ là những đứa trẻ nghịch ngợm, ngang bướng, chưa nói xong đã cãi xong, đứa đủ khả năng biết trước được sắp bị ăn cuống chổi là chạy nhanh nhất...Khi còn nhỏ, tôi là người chịu trận đòn nhiều nhất trong gia đình và khi lớn dần lên lại trở thành người khiến mọi người lo lắng nhất. Có lẽ bởi vì tôi quá khép kín ngay cả với gia đình của mình, nên bố mẹ luôn thắc mắc không biết cái đầu nhỏ của tôi chứa những thứ gì, những suy nghĩ gì. Để rồi có những chuyện họ thường cho tôi tự do chọn lựa con đường mình đi.
Có lúc tôi đã từng trách cứ gia đình vì cảm thấy mình không nhận được tình yêu thương nhiều nhất. Rồi lại tự an ủi rằng, không phải không quan tâm mà họ cho rằng tôi có khả năng độc lập, họ tin tôi không thích những câu tình cảm, nhưng tất cả không nghĩa là họ không yêu thương tôi, họ bỏ mặc tôi phải không?
Có những lúc tôi lang thang ngoài đường, không có việc gì để là, sự ồn ào, sự bụi bặm của đường phố mang lại làm tôi khó chịu. Lúc đó chữ " nhà " luôn được hiện lên trong trí nhớ của tôi. Ở đó cho tôi sự thoải mái, sự yên bình, đôi lúc chỉ một mình với 4 bức tường nhưng cũng đủ làm tôi thỏa mãn rồi.
Có lúc tôi gặp những khó khăn trong tình yêu hay trong cuộc sống, khi trở về nơi gọi là nhà đó, khi được bố mẹ quan tâm dù chỉ gắp thức ăn cho cũng làm tôi cảm động muốn khóc. Khi đó tôi nhận ra rằng dù cuộc sống có khắc nghiệt đến mấy thì nơi này vẫn luôn hoan nghênh tôi.
Có lúc tôi oán trách bố mẹ suốt ngày bắt tôi làm cái này làm cái kia chỉ với lí do muốn tốt cho tôi, nhưng sau một thời gian nữa tôi thấy sự oán trách đó là thừa. Tôi có thể không làm theo lời bố mẹ và cũng chỉ có bố mẹ dù có mắng nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua khi tôi mắc lỗi.
Tôi thì cứ luôn thích cách xưng hô bố/ mẹ - mày, bởi tôi cho rằng nó còn thân thiết hơn kiểu bố/ mẹ - con. Có khi thấy bố mẹ xưng như vậy tôi nghĩ bố mẹ hôm nay bị làm sao ( thực ra là tôi đã từng như thế, cũng đã từng hỏi: mẹ xưng như thế làm con phát sợ, cuối cùng bị nghe vài bài hát của mẹ )
Hôm trước tôi đọc được 1 đoạn trong 1 câu chuyện:
" Mẹ, vì sao tình yêu của con đều không thành công?"
" Bởi vì...Nếu hiện tại thành công, vậy sau này đâu còn tình yêu để dành cho người chân chính thuộc về con nữa?"
"Thế nhưng nếu tình yêu chân chính của con Vĩnh viễn không đến thì phải làm sao?
"Vậy thì yêu chính mình, yêu bố mẹ, để bố mẹ yêu con."
Đúng vậy, khi chúng ta bị tình yêu bỏ rơi, đôi lúc bạn cho rằng thế giới đã sụp đổ, bạn không còn ai yêu, cũng khó có thể yêu ai tiếp nhưng bạn không hề nghĩ đến rằng bên cạnh bạn vẫn luôn có người yêu bạn. Tình yêu đó đôi khi không được thể hiện rõ ràng, nhưng không có nghĩa là nó không hiện hữu. Đó là tình yêu của những ông bố, bà mẹ.Gia đình đối với ai cũng quan trọng, vậy nên nếu là tôi, tôi sẽ không chấp nhận yêu một người bắt tôi lựa chọn giữa người ta với gia đình. Với tôi,người đó không xứng đáng để yêu.
Và tôi muốn hỏi bạn
1 ngày, 24 giờ bạn ở đâu nhiều nhất
liệu bạn có chọn là ở nhà giống tôi
" Nhà " - nơi cho phép bạn ở lại lâu nhất
Ở đó bạn thích làm gì thì làm
Ở đó bạn muốn bộc lộ cảm xúc thì bộc lộ
Ở đó bạn luôn nhận được tình yêu thương
Ở đó bạn không phải cố gắng cho đi để đền đáp cái tình yêu của gia đình mà bạn phải cố gắng để xứng đáng với tình yêu đó
Ở đó bạn có chỗ dựa để bước vào đời
Ở đó bạn mới có ngày hôm nay, mới có thể có kiến thức, có bạn bè, có người yêu, có tất cả.
Quan trọng, ở đó bạn mãi mãi chỉ là một đứa trẻ.
Ảnh: Favim
Jay Ella -