Tô, chồng Nhung, giọng đầy bực bội:
- Con Hà nó mời anh đến, nó bảo cô ấy nhờ nó nhắn lại với anh, là cô ấy muốn quay về đoàn tụ gia đình, để con Hoa có cả bố cả mẹ. Anh bảo đừng mơ, vì tôi bây giờ đã vợ con đàng hoàng rồi.
Nghe tiếng con khóc, Nhung vội chạy lại bế con, nựng nịu. Nghe giọng nói quen thuộc, bé Bảo năm tháng tuổi lại ngủ tiếp. Nhung chợt bồi hồi.
5 năm trước Nhung ra trường, được nhận vào phòng kế toán của công ty. Lúc đó Tô đang là trưởng phòng kinh doanh, anh hơn cô 10 tuổi. Qua giao tiếp, Nhung biết anh có một người vợ rất xinh đẹp, đảm đang, và họ đã có một đứa con gái 3 tuổi.
Thế rồi cả cơ quan đồn ầm lên rằng người vợ xinh đẹp, đảm đang của anh đã đột ngột bỏ nhà đi theo gã nhân tình kém mình đến 5 tuổi. Tô như chết đứng, người gầy dốc. Một năm, hai năm, vẫn không thấy người vợ của anh quay về, và cũng chẳng biết đôi nhân tình ấy tá túc, xiêu dạt đi đâu. Tô ra tòa làm thủ tục đơn phương ly hôn.
Thời gian ấy, anh đặc biệt quan tâm đến Nhung. Còn Nhung thì cảm thương cho hoàn cảnh của anh, một người đàn ông đầy năng lực, lại hiền lành, sống chan hòa với mọi người. Thêm bạn bè ở cơ quan ra sức vun vào, cả hai yêu nhau lúc nào không hay.
Một đám cưới thật vui được tổ chức, Nhung trở thành mẹ của bé Hoa, lúc đó đã 6 tuổi, con anh. Gần một năm sau, bé Bảo ra đời. Nhờ khéo ăn ở, cư xử nên Nhung được bố mẹ chồng rất quý. Nhất là từ khi bé Bảo chào đời, thì ông bà coi thằng bé như vàng như ngọc.
Bé Hoa cũng rất quấn Nhung, cứ một điều mẹ, hai điều mẹ. Anh lại mới được đề bạt làm phó giám đốc công ty. Hạnh phúc thật viên mãn, không còn gì đáng mơ ước hơn.
Nay cô ta lại có ý định quay về. Quả là “vợ chồng cũ không rủ cũng tới”. Nhung chưa hề biết mặt người vợ đã từng bỏ con, phản bội chồng của anh, nhưng cô mơ hồ lo, rồi đây cuộc sống của gia đình sẽ bị xáo trộn.
Rồi cô ta đến thật. Lấy cớ đến thăm con, cô ta mua cho bé Hoa rất nhiều quần áo, mua rượu ngâm thuốc biếu bố chồng, mua thuốc bổ biếu mẹ chồng, và cả quần áo cho anh.
Hôm cô ta đến, Nhung ở trong buồng với bé Bảo. Còn anh có việc ở công ty. Bé Hoa sà vào lòng mẹ. Từ trong buồng, Nhung nghe bên ngoài cô ta nói với bố mẹ chồng rằng trong một phút dại dột, cô ta đã bỏ chồng con, đi theo tiếng gọi của con tim.
Hai người dắt nhau vào thành phố Hồ Chí Minh, thuê nhà sống với nhau như vợ chồng. Nhưng cuộc sống êm đềm cũng chỉ kéo dài được mấy tháng, rồi mâu thuẫn liên tiếp xảy ra và ngày càng nặng nề.
Rốt cuộc thì đường ai nấy đi. Một mình bơ vơ ở đó, cô ta đã nhận ra sai lầm của mình, nên quyết định quay về xin lỗi bố mẹ chồng, xin lỗi chồng, và xin được đoàn tụ. Bố chồng Nhung bảo:
- Cô với thằng Tô đã được tòa án cho ly hôn. Về pháp luật thì cô và nó không còn là vợ chồng nữa. Thằng Tô nó cũng đã có gia đình mới, yên phận rồi. Giờ cô lại nói vậy, thì vợ con nó ra sao. Thôi, cứ chờ thằng Tô về, rồi nó tự khắc có cách phân xử.
Tô về, vừa giáp mặt anh. Cô ta vội kêu lên:
- Trời, sao anh gầy thế? Không ai chăm lo cho anh ăn uống tử tế à? Quần áo anh sao mà nhàu nhĩ thế? Không ai là quần áo cho anh à? Em mua cho anh rất nhiều quần áo đẹp đây này. Anh vào thay đi.
- Cám ơn, tôi không xứng đáng nhận quà của cô.
- Có gì đâu anh. Vợ chồng với nhau…
- Xin lỗi. Tôi và cô không còn là vợ chồng nữa. Tôi cấm cô dùng từ đó.
Cô ta đến “thăm con” ngày một dầy hơn. Có lần cô đến, thấy anh đang lấy quần áo từ máy giặt ra phơi. Cô ta sán lại:
- Sao anh phải làm những việc này? Trước đây, anh có phải khổ sở như vậy đâu?
- Cô đến thăm con, thì cứ việc chơi với con, đừng xen vào việc nhà của chúng tôi.
Nghe tiếng bé Bảo khóc, cô ta sán lại định bế, nhưng anh ngăn lại:
- Cô đừng đụng đến thằng bé.
- Biết nó có phải là con anh hay không, mà anh báu ngọc lắm thế?
- Tôi cấm cô xúc phạm đến vợ tôi. Yêu cầu cô ra khỏi nhà tôi ngay.
Chỉ chờ có thế, cô ta tu lên khóc, và lăn ra sân ăn vạ:
- Anh đuổi tôi, cấm tôi, không cho tôi đến thăm con phải không. Tôi sẽ kiện anh ra tòa án.
Lúc đó Nhung cũng vừa về, cô can chồng:
- Thôi anh ạ. Anh cứ để chị ấy đến thăm con Hoa. Đó là quyền của chị ấy. Đừng đuổi chị ấy, tội nghiệp chị ấy, tội nghiệp cả con. Miễn là về tình cảm, anh dứt khoát với chị ấy là được.
Tô ôm lấy Nhung, cùng vợ vào nhà.
beforeAfter('.before-after');