Tôi có rất nhiều cô bạn, đa số họ đều xinh đẹp, thông minh và có nghề nghiệp ổn định để có thể sống độc lập mà không cần dựa dẫm vào ai. Chúng tôi, hoặc cùng quê, hoặc biết nhau từ thời sinh viên, hoặc là đồng nghiệp. Chúng tôi có thể khác nhau nhiều thứ, nhưng đều có cùng một xuất phát điểm là những cô gái có ước mơ và dám thực hiện ước mơ của mình.
Chúng tôi học đại học, rồi tốt nghiệp, sau đó kiếm được cho mình công việc khá ổn. Cuộc sống tuổi trẻ dần vào nhịp, đôi lúc bão tố, đổi thay, rồi lại vào nhịp, cứ thế, để chúng tôi biết mình có bản lĩnh hơn, và để tuổi thanh xuân không trôi qua nhàn nhàn như vũng nước mưa bị kẹt trong hố lâu ngày. Những cô gái trẻ không thích cuộc sống đều như giàn hoa trong luống, thức dậy vào khung giờ cố định, làm những công việc cố định, trở về nhà, mệt mỏi, chán chường, để rồi sớm mai thức dậy lại bắt đầu những thứ y hệt ngày hôm qua. Nhàm chán như chiếc kim đồng hồ, đều đặn lê bước qua từng khung giờ một, nhịp nhàng đến mức chẳng kịp nghĩ một cái gì đó cho mình. Chúng tôi luôn có gắng để “sống”, từng chút, từng chút một. Bởi là con gái, muốn được hạnh phúc trọn vẹn thì hãy học cách để trưởng thành. Thời gian trôi đi, chúng tôi chạm vào được một góc nào đấy của ước mơ, đủ để tự hào về một thời tuổi trẻ dám nghĩ, dám làm. Họ gọi chúng tôi là những cô gái hiện đại, khâm phục, ngưỡng mộ và ước ao.
Một ngày Sài Gòn đẹp trời, tôi cùng cô bạn thành đạt đi uống café, tán gẫu chuyện bạn bè, chuyện công sở, và chuyện yêu. Chúng tôi kể cho nhau nghe về ước mơ, dự định, về những chàng trai xuất hiện trong đời mình, rất nhiều thứ. Cô bảo cô muốn chuyển công tác sang một công ty mới, lương cao hơn, môi trường tốt hơn và quan trọng là danh tiếng hơn. Tôi vui vì ở cái độ lưng chừng thanh xuân, khi đã đạt được một cái gì đấy trong sự nghiệp, cô bạn tôi vẫn không ngừng mơ ước, không ngừng khát khao được trưởng thành hơn, tốt đẹp hơn. Nhưng rồi, khi tôi nói về sự độc lập của phụ nữ và bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình với cô ấy. Cô nhìn tôi bằng con mắt mở to: “Tớ muốn công việc tốt là để kiếm được người chồng tốt ấy chứ! Phụ nữ bọn mình chỉ nên cố gắng ở một mức độ nào đấy thôi, vì có cố gắng đến mấy thì cuối cùng cũng là kiếm một tấm chồng, sinh con, chăm lo cho gia đình rồi sống yên ổn !”
Tôi cảm thấy buồn.
Cái buồn đầu tiên là vì tôi biết rõ chúng tôi phải nỗ lực như thế nào để có được những thứ như hiện tại. Nhiều người bảo: “Sinh ra là một đứa con gái, dù cố gắng như thế nào đi nữa vẫn chỉ là một đứa con gái”. Nhưng chúng tôi lại là những đứa con gái không an phận, chặng đường tuổi trẻ của chúng tôi không biết đã vượt qua bao nhiêu đàn ông, để bọn họ phải nhìn chúng tôi bằng con mắt khác, khâm phục và ngưỡng vọng. Những cố gắng đó, nếu là để khẳng định mình thì tôi không tiếc, nhưng cố gắng để tìm được một người đàn ông hơn mình ở một mặt nào đó rồi chấp nhận dựa vào họ mà sống an nhàn thì thật lòng mà nói, tôi không chấp nhận.
Thế nào là sống yên ổn? Là không phải lo nghĩ nhiều chuyện tiền nong, thăng tiến, cứ an nhàn công tác tàm tạm, thương chồng và chăm sóc con cái? Chẳng lẽ phụ nữ chúng ta cố gắng suốt cả một thời thanh xuân vì không muốn sống đều đều qua ngày đoạn tháng chỉ để kiếm một ông chồng thật xuất sắc, rồi lại chấp nhận từ đó một cuộc sống đều đều hết ngày này tháng nọ sao?
Tôi biết, phụ nữ nào cũng phải lấy chồng, nhưng lấy chồng không có nghĩa là ngừng cố gắng trong sự nghiệp, nhường lại “chiến trường” danh vọng cho đàn ông để bước vào một “chiến trường” khác, là cơm nước, gia đình, con cái. Tôi từng biết có rất nhiều phụ nữ, thông minh, xinh đẹp, tốt nghiệp đại học và có trong tay công việc ổn định. Rồi họ lấy chồng, từ bỏ tất cả để đứng sau lưng chồng, làm hậu thuẫn vững chắc cho sự nghiệp của anh ta. Rồi người đàn ông thành đạt, họ tự phụ, họ ruồng bỏ người phụ nữ của mình. Người phụ nữ không thể ra đi, vì họ không có gì cả, cứ thế mà cam chịu, cứ tàm tạm mà qua ngày. Đàn ông mà, để họ gánh gia đình thì họ sẽ tưởng mình là ông hoàng. Nên phụ nữ phải độc lập, phải bản lĩnh, chí ít ở một khía cạnh nào đó phải chừa cho mình một điểm để đàn ông khâm phục, trân quý.
Tôi nghĩ, phụ nữ không chỉ đẹp mới quyến rũ, mà phụ nữ thông minh, độc lập cũng có nét quyến rũ riêng. Phàm cái gì không với tới, không kiểm soát được, người ta mới thèm thuồng, ham muốn. Thế nên, phụ nữ không cần phải vì đàn ông mà cố gắng, chỉ cần chúng ta bản lĩnh hơn họ, tài giỏi hơn họ, thì đàn ông sẽ tự khắc vồ lấy bạn, giữ gìn bạn như thể bạn là báu vật mà họ chỉ cần sơ sảy một chút là sẽ có hàng tá đàn ông đến quỳ rạp trước chân bạn.
Hãy cho họ biết giá trị của người phụ nữ. Họ phải biết rằng, họ có ước mơ thì chúng ta cũng có nhiều mơ ước, họ muốn biến ước mơ thành hiện thực, muốn được tôn trọng thì chúng ta cũng thế.
Tôi không chấp nhận “yên ổn”, càng không chấp nhận phải dựa vào ai đó mà sống. Phụ nữ sinh ra rồi sống đời của phụ nữ; đàn ông sinh ra rồi sống đời của đàn ông. Đã là hai đời riêng biệt, vì cớ gì mà phải chịu nhòa mình để sống một cuộc đời của người khác?
Lạc An