Phải chăng, em còn đủ tỉnh táo để dặn lòng quên, để dặn lòng buông bỏ, để sau tất cả em thanh thản nhẹ nhàng như chưa từng vướng đoạn tương tư, nhưng loại con gái như em, về cơ bản thì dễ yêu hơn dễ hận, phút chốc lại cười hạnh phúc trong chút ảo tưởng tự mình vẽ vời ra. Vẫn là tự thấy mình ngu ngốc nhưng chấp nhận bán cái sự ngu ngốc ấy mua lấy vài lạng niềm vui, nhỏ nhoi nhưng có khả năng sát thương sâu sắc.
Em đã trải qua bao thất vọng, bao buồn bã, nhưng rồi vẫn không vì quá tổn thương mà bỏ cuộc, chính là vì em tự cho mình cái quỳên được hi vọng, quỳên được mơ mộng về một vị trí lớn lao nào đó trong lòng ai kia. Càng ảo tưởng bao nhiêu thì khi nhận ra sự thật lại càng đớn đau bấy nhiêu.
Hôm nay, em vui cười hay em khóc lóc thì cũng chỉ đơn giản là vì một người. Còn người thì cố ý hay vô tình lại chẳng chịu nhận ra tình cảm em dành cho người đã quá sâu đậm.
Từng ngày trôi qua, em lại lo sợ cho bản thân mình, sợ những gì em đã không còn kiểm soát được, sợ tương lai mù mịt từng ngày em bám víu lấy chẳng nỡ buông tay, em sợ sức mình chẳng còn chịu nổi bao nhiêu lần tổn thương như thế nữa.
favim
Phải chăng, em còn đủ tỉnh táo để dặn lòng quên, để dặn lòng buông bỏ, để sau tất cả em thanh thản nhẹ nhàng như chưa từng vướng đoạn tương tư, nhưng loại con gái như em, về cơ bản thì dễ yêu hơn dễ hận, phút chốc lại cười hạnh phúc trong chút ảo tưởng tự mình vẽ vời ra. Vẫn là tự thấy mình ngu ngốc nhưng chấp nhận bán cái sự ngu ngốc ấy mua lấy vài lạng niềm vui, nhỏ nhoi nhưng có khả năng sát thương sâu sắc.
Có một loại người, như em, cứ tỏ ra hời hợt, riết rồi nói chẳng ai tin mình chân thành mà đối tốt với người ta, riết rồi nói chẳng ai tin ngoài cười ra cũng biết buồn đau khổ sở.
Hình như người ta luôn nghĩ rằng cái gì dài lâu mới là sâu sắc, còn với em thời gian không phải thước đo đong đếm tình cảm em dành cho một người, mà là vị trí người đó trong lòng em, vị trí càng lớn thì vết thương loang càng rộng. Quan trọng là em đã quá dễ dàng để cho ai đó bước vào rồi tự do đóng tổ trong tim em.
tumblr
Loại con gái như em, ban ngày chịu đựng ban đêm khóc nhè, có lẽ là đôi khi bản thân em quá mệt mỏi, quá gắng gượng nhưng tự mình cũng chẳng nhận ra, cứ đêm về, ấm ức ở đâu đấy lại bùng phát lên thành tiếng nấc, cũng chằng hiểu tại sao, cũng chẳng nhọc lòng tìm hiểu lý do. Khóc xong cũng chẳng thấy nhẹ nhàng, chỉ là riết hết sức rồi cũng phải tự im, vì có ai đâu mà dỗ dành, mà an ủi?
Giờ, em chẳng còn tin vào chính bản thân mình, là dừng lại hay tiếp tục đâm đầu rồi tự nhận lấy tổn thương. Em hoang mang giữa tình cảnh của chính mình, chênh vênh giữa muôn vàn xúc cảm của riêng em, bối rối thở dài trước bao câu tự vấn không hồi đáp. Cũng không đủ quýêt tâm viết đoạn kết cho câu chuyện tình khóc dở. Em biết sẽ có lúc em cũng phải kết thúc tất cả những gì em gây nên, trả lại sự bình yên cho chính em và ai đó, nhưng em chẳng thể lường trước được những đau thương em nhận lấy, nên em cứ chần chừ rồi phó mặc duyên phận với trời xanh.
XiangChui -