Ngay khi trên cùng một chuyến xe, tớ nghe được tiếng cậu bông đùa với người khác... thật gần! Mà vẫn thấy giữa hai người là một rào cản ngầm nào đó, lớn quá! Giá lúc đó trời đổ mưa, giá lúc đó là buốt lạnh của buổi đầu đông, tớ có thể khẽ run mà thì thầm với những giọt nước rơi rớt bên cửa kính: "Tớ thích cậu! Thật đấy!". Tiếc là không gió, cũng chẳng gợn chút mây, trời nóng và bức bối... Buồn cười nhỉ?
À, Chúng ta cùng một cung hoàng đạo - Cự giải... Không biết đằng ấy thế nào, chứ đằng này thì trầm tĩnh, yêu gia đình và an bình lắm, lãng mạn nữa. Mà tớ còn có riêng bài hát cho cậu: "Give your heart a break", thực ra là "On rainy day"... Nhưng mà cậu nói không thích nhạc Hàn ... Chuyện nhạt nhẽo nhỉ?
tình yêu đầu không có nước mắt, chẳng có màu hồng cũng không vị gì cả... Nhưng với tớ, là thứ hoài niệm không thể nào quên... Cậu như không khí ấy, chẳng mùi vị, không màu mè nhưng là thứ duy trì sự sống. Dù đôi khi, 24 tiếng bộn bề khiến tớ mơ hồ quên mất. Tình cảm con trẻ này, thật sự không biết phải nói sao, nhưng dù chưa nhận được và cũng chưa cho đi điều gì, tớ cũng cảm ơn thật nhiều...
Gửi lại ngày hôm qua những gì không thuộc về, buông bỏ cậu để đi tiếp... Hành trang trưởng thành của tớ sẽ lại được lấp đầy bằng hình ảnh ai đó trong tâm trí. Cho bụi thời gian phủ mờ đi, đến lúc ấy, có thể - tớ quên được cậu!
Nghe nói khi khóc, hãy ngước mắt lên nhìn bầu trời, sẽ không thấy buồn nữa, vì trời xanh kia sẽ thổi vào góc tối linh hồn một tia hy vọng. Nhưng tớ không nghĩ thế, nước mắt chảy ngược vào tim, thấm toàn những nỗi chua cay đắng chát của một đời người. Chỉ khi dầm mình trong mưa, cái lạnh khiến mình tỉnh táo, sẽ thấy mọi chấp niệm, tình cảm được rửa trôi, nhẹ nhõm. Còn nữa, khóc trong mưa thú vị lắm, không ai hay biết, mình thoải mái gặm nhấm nỗi buồn riêng mình. Rồi sau cơn bão lòng, mờ xa lại rực sáng sắc cầu vồng... Tuyệt phải không?
Sơ trung sắp qua rồi, chúng ta lại tiếp tục được xe bus cuộc đời đẩy xa nhau thêm một đoạn... 200, 300 cây số, hay là cách biệt Nam-Bắc? Không biết nữa! Chỉ hy vọng rằng, hạnh phúc ở trạm kế tiếp, cho tớ, cho cậu, cho hai chúng ta. Ừ thì mình sẽ hạnh phúc, chỉ là không cùng nhau và cũng sẽ thôi mong chờ... Tớ vẫn tự cho mình là trưởng thành và sống già dặn hơn bạn bè cùng trang lứa nhưng sao trong chuyện tình cảm, thấy mình thật trẻ con, thật si ngốc. Có lẽ đã thấy đủ lớn để mong bé lại...
Miên man nãy giờ, đến lúc mình chia tay trong suy tưởng rồi. Tớ vừa đọc: "Em sẽ đến cùng cơn mưa", trong đó tác giả có viết, ừ thì đại loại là những người nghiêm túc trong tình yêu luôn mang đến thứ tình cảm chân thành, không giống như những kẻ vồ vập, hời hợt và vội vàng... Mình thuộc vế nào nhỉ?
9:00. Đang mưa rồi. Giã từ chàng trai mùa hè, trạm xe buýt hạnh phúc và những ngày mưa không báo trước. Tạm biệt, ngày hôm qua!
Bình yên nhé!
Nam Phạm