"Em sống thế nào?"
Hình như đó là câu hỏi đầu tiên anh dành cho tôi. Mà cũng đúng thôi, người chia tay nào sau đó gặp lại chả hỏi một câu y xì đúc. Vậy để tôi miêu tả thử anh xem, sau khi anh đi, tôi sống thế nào.
Tôi ư? Những ngày đó thấy trước mặt mình chỉ có một màu đen. Thấy mặt đất chẳng còn bằng phẳng và những bước chân cứ chênh vênh mãi không vững. Tôi quả là một người yếu đuối và quá phụ thuộc vào anh, người vốn dĩ tôi coi như cả thế giới. Tôi lạc hướng hoàn toàn, không biết mình đang ở đâu, cần đi đâu và phải làm gì. Thật tệ là tôi không thể nào khóc được. Người ta nói nước mắt rơi thì nỗi buồn cũng vơi và nước mắt tôi thì cứ cứng đầu không chảy. Tôi thấy lòng mình nghẹn đắng, lúc nào cũng có thứ gì chặn ngang cổ họng ngăn lại những tiếc nức nở. Tôi chật vật như vậy, cứ thế sống qua ngày.
Tôi nghĩ lại mọi chuyện, mọi thứ chúng ta từng trải qua. Anh đánh đổi những yêu thương thật lòng để chạy theo thứ phù phiếm ngoài kia. Cô ta có gì mà tôi không có? Là tiền, là danh tiếng, là bệ đỡ vững chắc, là con đường trải đầy hoa hồng và mùi thơm ngọt ngào để anh cứ thong thả bước tới đích ư?
Nhưng cô ta có yêu anh không? Không. Tôi có gì mà cô ta không có? Yêu thương chân thành, thứ tuy chẳng trải được cho anh con đường tươi sáng nào nhưng sẽ đồng hành cùng anh trên mọi con đường gập ghềnh nhất. Người con gái yêu anh vào độ tuổi 20 - khi mà bản thân đang lúc rực rỡ nhất còn anh lại đang trắng tay chẳng có gì, anh nên hiểu cô ấy đã chấp nhận hy sinh để đồng cam cộng khổ cùng anh.
Thế rồi thời gian cũng trôi, tôi nhận ra chẳng việc gì cứ phải ủ rũ vì một tình yêu đã chết. Bản thân tôi đã làm đủ mọi trách nhiệm. Nếu chúng ta hết duyên còn nợ thì đó là cái nợ anh phải trả cho tôi. Còn tôi, tôi học cách yêu lấy bản thân mình. Tôi ra ngoài nhiều hơn, làm quen nhiều người hơn, sống thoáng hơn. Tôi hiểu được rằng những cô gái từng bị tổn thương sâu sắc như tôi, cách tốt nhất để hồi phục là ôm lấy bản thân mình và để thời gian làm công việc quen thuộc của nó.
Tôi chưa có thêm ai, kể từ sau khi chia tay anh. Không phải tôi chưa từng rung động, không phải tôi chưa gặp được người đàn ông tử tế. Chỉ là tôi muốn chờ, chờ xem không có tôi anh bước xa được bao nhiêu? Chờ xem, sống giữa những thứ tình cảm giả dối và lợi dụng đó liệu anh có thể có được hạnh phúc. Và tôi không nhầm. Anh cố gắng phục vụ cô ta, chịu đựng ánh mắt khinh thường từ những người quanh cô ta và rồi cô tiểu thư ấy, như đã chán “món đồ chơi” thì “đá” anh đi chẳng chút ngại ngần.
"Giờ anh thế nào?"
Có lẽ là ê chề, có lẽ là chán nản, có lẽ là dở dang mọi thứ. Và anh trở về, tìm đến tôi, xin tôi thêm một cơ hội. Tôi mỉm cười. Lần đầu tiên sau rất lâu cười một cách thật lòng cùng anh.
Phải, tôi vẫn đang chờ anh đây. Nhưng mà anh à, tôi chỉ chờ anh trở về để nhếch miệng cười rồi bỏ đi thôi! Tôi đã khác rất nhiều, không còn ngây thơ, cũng không còn tin vào những gì mãi mãi. Vì nào có ai ở bên ai một đời nên tôi phải tự tận hưởng cuộc sống này cho riêng tôi trước đã. Và anh biết không? Thấy anh thất bại còn tôi đang tìm lại được chính mình, đó là cả một sự ngọt ngào không sao giấu đi được.
Dù sao, cũng cảm ơn anh vì đã trở về.