Năm đó mình thi, trong lòng tràn đầy tự tin và nhiệt huyết với suy nghĩ "à, học như mình chã lẽ rớt, với lại điểm năm trước có cao lắm đâu, đậu mà! Chắc chắn!", mình dạng như rất ung dung và thoải mái trong việc thi cử năm ấy vì mình nghĩ mình có thể.
Thi đại học năm ấy, mình rớt!
Mình rớt mà trong lòng biết bao ấm ức vì những gì mình làm vào kỳ thi năm đó, không phải vì mình đã rớt mà vì kết quả bản thân mình đã làm được thật quá thất vọng. Mình chấp nhận thực tại, không muốn mình sẽ rơi vào trạng thái ủ dột, u sầu để rồi mang tâm lí chán chường chã muốn đứng lên mà chỉ mãi gục vào cái góc tối mù của mình, hay sầu đời nghĩ quẩn các kiểu vì mình rớt Đại học. Cũng như mọi người, mình đã nghe rất nhiều những lời hỏi thăm về kết quả sau kỳ thi đó và thật sự, thật kinh khủng khi mình chỉ lặp đi lặp lại một câu "Dạ, rớt rồi ạ!" vào lúc ấy. Lúc đấy à, mình đã xem rất nhiều rất nhiều những clip, bài báo hay tâm sự về việc "rớt Đại học" để giết đi thời gian không-mấy-vui-vẻ cũng như tự làm mình vui vì cũng có những người từng như mình đã thành công và mình đã rất thấm sau đó. Mình nghĩ, mình còn trẻ, mình còn cơ hội, mình có thể thay đổi được và quan trọng là mình còn ý chí thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Năm ấy, mình quyết định ôn thi lại, quyết định đánh cược thay vì chọn vào các trường dân lập như những bạn "đã rớt" như mình đã chọn. Đánh đổi một năm với khoảng thời gian nhàm chán, vô dụng, tẻ nhạt và đầy áp lực cứ lặp đi lặp lại hàng tuần, hàng tháng ở trung tâm luyện thi, mình cũng học được nhiều thứ lắm, kể ra cũng đáng. Mình chã hối hận đâu vì ít ra lúc ấy còn có những con người cùng chịu chung cảnh với mình, nghĩ cũng an ủi nỗi sầu đôi chút để có thêm động lực để mình không còn thái độ tự ti về kết quả tệ hại mình đã có trước đó. Cũng nhờ một năm đó, mình cũng học được những thứ mà có thể mình sẽ chẳng bao giờ học được ở bất cứ môi trường nào ngoài môi trường luyện thi và mình cũng đã có những điều tuyệt vời từ một năm đó cụ thể là những người bạn cùng chung một ý chí cùng chung một niềm tin, những tháng ngày sống trong tiếng cười mà đằng sau đó là cả một áp lực đè nặng. Mình thấy may mắn vì như thế!
Rồi cũng ôn xong.
Mình lại đi thi, lần thi thứ hai này còn nỗi niềm cảm xúc hơn cả lần đầu, nhưng lần này, mình chã còn cái tâm lý tràn đầy tự tin như năm trước đâu, mình không thể nào sống thêm một năm nào như một năm trước đó mình đã sống được. Chỉ còn cố gắng và cố gắng. Mà nghĩ số mình cũng lận đận lao đao vì chuyện học hành, năm ấy trường mình nộp hồ sơ lại đổi cách tính điểm đầu vào và mình trước đó đã chọn ngay ngành lấy yếu điểm của mình là Anh Văn làm hệ số.
Kết quả năm ấy thì rỏ rồi. Mình lại tiếp tục rớt. Lần này là hoang mang tột độ. Cái cảm giác sau khi mình thông báo kết quả rớt cho cả nhà và không khí gia đình lúc đó, thật sự mình bây giờ chẳng giám nghĩ tới nữa, rất tệ!. Mọi người không hề trách mình. Cha mẹ mình chẳng trách mình dở, mình tệ, mình không bằng người khác này nọ dù chỉ một câu thôi. Không hề có. Nhưng mình không thể quên được những ngày cha đi làm về với ánh mắt buồn mà mình không bao giờ dám đối diện, không buồn sao được, hy vọng quá nhiều vào mình mà, còn cả tiếng nhắc nhở của ngoại "cha con buồn lắm đó" và giọng nhẹ nhàng man mác buồn của mẹ khi nói "Thôi! Còn cơ hội khác mà, đâu phải hết đường đâu". Thật sự rất tệ!.
Mình chính thức rơi vào tuyệt vọng sau khi nhận được tiếng dè bỉu của mọi người "đi ôn thi cả năm vậy mà cả một điểm nữa cũng không được, vậy mà rớt" được những người thích cười vì người khác đau đem ra bình phẩm vài ngày sau đó. Lúc đó mình thực sự hiểu được gia đình mình đã phải chịu những gì, vì mình. Mình không thể suy nghĩ được, không thể làm được như khi mình rớt năm trước đó, vì mình đã thua cược và cái giá phải trả là một năm học hành, một năm kỳ vọng của cha mẹ.
Không lâu sau, ngắn thôi, mình thức tỉnh, một năm đánh đổi mình không thể trắng tay như vậy được, mình phải tìm cơ hội, và cũng từ lúc đó, mình đã thay đổi, đã trở thành một người có hẳn cả ước mơ, hoài bảo và ý chí mạnh mẽ hơn cả một năm trước. Mình không phải chỉ biết nghĩ cho bản thân mình nữa mà còn cho cả gia đình vì mình không thể nào làm họ thất vọng thêm dù chỉ một lần. Sau những ngày cho phép bản thân được buồn, mình nộp nguyện vọng 2 để tìm cơ hội khác, thay vì đường thẳng không cho phép đi, mình sẽ đi đường vòng.
Kết quả à!.
Giờ đã là sắp một năm sau những thất bại mình đã trải qua vào kỳ thi đại học lần hai của mình rồi. Giờ, mình đã là cô sinh viên trong ngôi trường danh tiếng cả nước mà mình yêu thích - Đại học Cần Thơ - với nhiều dự định cho ước mơ của mình. Năm nhất của mình trôi qua cũng không mấy suôn sẽ gì như mình đã nghĩ về cuộc sống Đại học nhưng nhìn chung mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát và kết quả thì mình có thể chấp nhận được cho một khởi đầu mới, sau vô số những thất bại.
Năm nay, mình cũng có đến điểm thi như hai năm trước, nhưng trong vai trò khác, vai trò là những tình nguyện viên giúp đở thí sinh đi thực hiện nguyện vọng mà trước đó mình chưa làm được, ĐẬU ĐẠI HỌC. Mình hy vọng, dù kết quả có như thế nào thì những bạn thí sinh năm nay cũng đừng quá buồn và tuyệt vọng, vì mình, đã từng rớt, từng như thế, và hiện tại mình nhận thấy mình rất may mắn và cảm ơn vì đã rớt hẳn hai lần ấy. Bởi trong thất bại, mình đã tìm được cho tương lai mình những kế hoạch tốt hơn gấp nhiều lần những gì mình đã đánh mất với quyết định mình cho là đúng đắn sau vô số lần mình chọn. Vì giờ đây, mình có thể thực hiện được những gì mà mình từng mong muốn trước đó, những mong muốn tưởng chừng như không bao giờ có thể.
Hy vọng các bạn sẽ làm được.
Và cũng hy vọng mình sẽ làm được ước mơ của mình. Để sau này, mình có thể tự tin để nói rằng: Tôi, đã từng thất bại như thế đó.
Le Jaune -