-Ngồi dịch vào cho ngồi với.
Phịch. Chiếc cặp ném thẳng xuống chỗ nó ngồi kèm theo một câu nói không chút nhã ý. Nó ngẩng mặt lên nhìn, gườm gườm khó chịu nhưng không nói gì mà tự động lùi vào.
-Tên gì?
-Hải Lam.
-Ờ, tên hay đấy.
Nói xong rồi tên đó chạy biến đi, nó nhìn theo bóng hắn khuất hẳn rồi cười cười, nó cũng chẳng biết mình cười vì cái gì nữa.
Tiếng trống báo hiệu vào lớp, nó nhìn sang bên cạnh vẫn thấy chỗ ngồi trống trơn. Không biết hắn ta là ai và tại sao lại tới đây ngồi với nó. Khi thắc mắc vẫn đang trong đầu thì cô giáo bước vào lớp, và đi theo cô chính là hắn.
-Đây là Sơn Tùng, bạn mới chuyển vào lớp mình, các em giúp đỡ bạn ấy nhé.
Cả lớp vỗ tay, cười cười nói nói, ai cũng hoan hỉ cả. Chả là lớp 11A2 này được thầy cô ưu ái gọi với cái tên “động quỷ” với nữ chiếm phần đông, mấy đứa con trai trong lớp bị bọn con gái gọi là “chị”, thậm chí còn bị coi như vô hình hết nay bỗng nhiên có một thằng con trai “đúng chuẩn” thì đúng là mừng rơi nước mắt.
Khi cô giáo nói hắn chọn chỗ ngồi thì lớp bỗng dưng ngoan lạ, chẳng ai buồn nói với ai câu nào, bọn con gái trong lớp e ấp, cười cười dịu dàng, ai cũng tự động xích vào những mong hắn sẽ ngồi cùng. Không ngờ hắn đi thẳng xuống cuối lớp. Cả lớp đứa lườm, đứa nguýt, đứa tiếc rẻ.
-Hi, Hải Lam.
-Ừ, hi cậu.
Thái độ của hắn hòa nhã chứ không giống lúc hỏi tên nó. Nó nở nụ cười thật tươi đáp lại.
Hắn cũng cười, nụ cười nhẹ nhàng tựa mùa thu tỏa nắng. Nụ cười ấy khiến tim nó nhảy nhót. “Này chậm lại, đừng có đập nhanh thế nữa chứ” – nó nhủ thầm. Thế mà trái tim nó vẫn không chịu nghe lời. “Đồ phản chủ, mày có nghe tao nói không đấy”.
Thường ngày nó chỉ ngồi một mình cuối lớp, nó không thích ngồi với ai cả, nay bỗng nhiên có bạn ngồi cùng khiến nó tâm trạng nó thật lạ, vui vui, tiết học nhàm chán như vậy mà trôi qua nhanh chóng.
Reng…..
Tiếng chuông vừa báo hiệu tiết học kết thúc hắn đã ra khỏi lớp. Đâu đâu cũng thấy bàn tán về nhân vật mới trong lớp. Bên đó là giọng Hương mềm mại “ôi bạn ấy thật nam tính, tao chết mất thôi chúng mày ơi”. Hương vừa cất giọng thì bên này Mai chen vào, vừa nói mắt vừa chớp chớp mơ màng: “Người đâu mà đẹp trai thế.”
Cái chợ đang họp hết công suất thì bỗng “rầm”, Quỳnh đập bàn, đứng lên tay chỉ chỉ từng đứa kèm theo ánh mắt sát thủ, la lớn:
-Tùng là của tao, cấm đứa nào để ý.
Nó bĩu môi định nhảy vào phân bua nhưng Quỳnh nổi tiếng là bà chằn của lớp nên chả ai muốn dây vào, kể cả nó. Nó rủ Chi - con bạn thân nhất xuống căng tin. Vừa xuống tới nơi nó đã xổ một tràng:
-Thật là tức quá đi mất, Tùng nào là Tùng của nó. Con Quỳnh thật vô lí.
-Ờ, ờ. Nhưng mà chả sao. Chả liên quan tới tao. – Chi đáp một câu thờ ơ nhất có thể rồi với tay lấy ly nước trước mặt nó hút một hơi làm cho nó tức ói máu.
-Nhưng mà liên quan tới tao. – Nó hậm hực đáp.
Chi như muốn phun hết chỗ nước trong miệng ra ngoài, mắt chữ A, miệng chữ O:
-Cái… cái gì, liên quan tới mày?
-Ờ, hình như tao thích Tùng rồi mày ơi.
Sốc, chắc chỉ có thể dùng từ đó lúc này. Chi nhấc ly nước lên, uống ừng ực, sau đó đầu lắc lắc như vừa phải nghe phải điều gì kinh khủng lắm. Sau khi hoàn hồn Chi dùng hai tay đập đập nhẹ vào mặt nó:
-Tỉnh lại đi con. Mày điên rồi, mày mới chỉ biết nó cách đây 45 phút, biết gì mà thích với chả không.
-Mày không biết thế nào là tình yêu sét đánh à?
-Vâng, sét đánh trúng bà, rồi cũng khét lẹt thôi.
Chi tức tối đứng dậy bỏ về lớp. Con bạn này tuy mê trai nhưng nó luôn tôn thờ “chủ nghĩa độc thân”, nó nói chỉ thích ngắm, không thích yêu. Nào có ai ngờ nó lại thích Tùng một cách chớp nhoáng như vậy. Ờ thì thích trước rồi sẽ tiến triển thành yêu thôi mà.
Nghĩ thế Chi càng thêm tức giận. Gì mà “tao với mày sẽ không yêu ai nhé”, gì mà “độc thân muôn năm”. Giả dối, giả dối hết. Chi cảm thấy mình như bị phản bội vậy.
Thực ra cảm giác của Chi lúc này chỉ là cảm thấy mất mát, không cam tâm khi phải san sẻ bạn thân của mình với người khác mà thôi nhưng Chi lại không nhận ra điều đó. Tự dưng thấy khó chịu trong lòng.
Trước khi về Chi không quên ném cho nó một cái nguýt kèm theo câu nói lạnh lùng nhất có thể:
-Tự trả tiền đi. Tao về lớp. Cứ ở đây mà sống với cái thứ tình cảm vớ vẩn ấy đi.
-Ơ cái con khùng này. – Nó chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ kịp lẩm nhẩm câu đó khi nhìn bóng Chi khuất dần.
Mặc dù bị con bạn thân nhất bỏ lại nhưng tâm trạng nó rất vui vì bây giờ nó đã có bạn ngồi cùng bàn, những tiết học sẽ không còn nhàm chán nữa. Cậu ấy lại đẹp trai mà với một đứa “mê trai” như nó thì đây quả là một cơ hội trời cho. Nghĩ thế là nó lại mỉm cười.
Ngày nắng.
Sáng nay sao nó thấy trời đẹp lạ. Nắng lên nhè nhẹ, trời quang đãng. Nó đạp xe chầm chậm vừa đi vừa hít hà không khí trong lành buổi sớm. Cứ nghĩ lát nữa được gặp hắn nó lại tủm tỉm cười vì thế mà con đường đến trường dường như gần hơn. Vừa đi nó còn vừa khe khẽ hát.
-Hải Lam, nhà cậu trên đường này à?
Tiếng nói khiến nó giật mình. Quay sang bên cạnh thì thấy Tùng đang cười toe với mình. Xem nào. Sơ mi trắng, mũ lưỡi trai, quần jeans, giày thể thao đi xe địa hình. Nhìn hắn cứ như chàng hoàng tử cưỡi bạch mã bước ra từ trong truyện cổ tích ngày thơ ấu mẹ kể vậy. Nó chép miệng: “đẹp”.
-Gì cơ?
-Hihi, không có gì đâu.
May quá, suýt nữa thì lộ rồi.
Những tia nắng buổi sớm chiếu vào hắn khiến người hắn cứ như phát ra hào quang khiến người ta không nỡ rời mắt.
-Này, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ.
Tùng có vẻ hờn dỗi. Trời ơi đến lúc dỗi cũng đáng yêu đến thế. Hình như khi yêu người ta lúc nào cũng thấy nửa kia đẹp trong mọi khoảnh khắc thì phải. Nó cười cười:
-Hi, ừ.
-Thật hả, thế là từ mai tớ có thể đi học cùng cậu rồi, nhà tớ cũng ở trên đường này đấy.
Thật bất ngờ. Trái tim nó lại được dịp nhảy nhót trong lồng ngực.
Rung rinh.
Rung rinh.
tình đầu (Kỳ 1) 1" lb="1" width="500" height="354">
Hắn nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của nó như thế. Hai đứa ngày càng thân thiết hơn. Khi là cãi nhau về một bài tập nào đó, khi thì cùng nhau chơi cờ caro, khi thì đi cổ vũ hắn đá bóng. Hai đứa cứ như hình với bóng khiến mọi người tự mặc định chúng nó là một đôi, nó khoái chí về điều đó lắm. Những giờ ra chơi nó dành cho Tùng hết, nó từ chối những lời rủ rê xuống căng tin của Chi, tan học nó cũng đi cùng Tùng chứ không phải là Chi như mọi lần. Cứ thế nó và hắn thêm thân thiết, còn nó và Chi thì cứ xa dần mà nó không hay. Nó đã mơ về những chiều hắn chở nó quanh con đường đầy hoa sữa, tay nó vòng nhẹ qua eo hắn chầm chậm cảm nhận thu đang về, ôi thật là hạnh phúc!
Thực ra đi với hắn nó hãnh diện vô cùng. Hắn đẹp trai, học khá tốt lại còn đá bóng hay nữa. Cứ mỗi lần hắn nhìn nó nó lại “vênh mặt” với mấy đứa khác. “Haha, nhìn đi, nhìn đi, Tùng đang nhìn tui đó mấy bà biết chưa, ghen tị chưa haha”. Nó cứ tự nghĩ như thế mặc dù biết có mấy đứa con gái trong lớp ghen ghét và nói ra nói vào nhưng nó không quan tâm. Điều nó quan tâm là hắn chỉ dùng ánh mắt đó nhìn nó mà thôi.
Một lần nọ hai đứa đang đi học trên con đường quen thuộc bỗng dưng nó hỏi hắn vẻ thăm dò:
-Này, bọn trong lớp nói tớ với cậu một đôi đấy. Thật nhiều chuyện.
Nó cố tỏ vẻ mệt mỏi và đáp lại nó là gương mặt tỉnh queo của hắn:
-Vậy hả, thú vị đấy chứ cậu không thấy thế sao? Mà nếu chúng mình là một đôi thì thật tốt.
Nó len lén nhìn hắn. Nửa gương mặt đã bị che bởi chiếc mũ lưỡi trai nên nó không nhìn rõ biểu hiện của hắn lúc này. Nhưng nó thực sự rất vui. Đêm qua nó nghĩ mãi và nay phải lấy hết can đảm nó mới dám thăm dò hắn như thế. Nó đã tưởng tượng đến tình huống xấu nhất rằng hắn sẽ phản bác lại ý kiến đó, sẽ chửi cho mấy đứa nhiều chuyện kia một trận. Nhưng không, câu trả lời của hắn nằm ngoài dự đoán của nó. Dù sao cũng không bị bẽ mặt.
Mà hắn nói “nếu chúng mình là một đôi thì thật tốt” là ý gì nhỉ? Haiz, hắn lại khiến trái tim nó “phản chủ” và phải suy nghĩ nữa rồi.
(Còn tiếp)
Có thể bạn quan tâm: